Chương 1801: Đáp xuống
- Anh muốn sao?
Tần Dương thay đổi sắc mặt, thân thể nhanh chóng đến gần rìa sân thượng, chuẩn bị tùy thời ra tay cứu viện.
Văn Vũ Nghiên bị Tống Lỗi bóp cổ làm khó thở, sắc mặt đỏ lên, cố gắng giãy giụa, nghe giọng nói của Tần Dương làm cô sửng sốt, đảo tròng mắt nhìn qua.
Tuy Tần Dương đeo mắt kính, đội mũ, nhưng Văn Vũ Nghiên vẫn nhận ra Tần Dương ngay, mắt bắn ra tia sáng ngạc nhiên mừng rỡ.
Tần Dương!
Không ngờ anh ấy đến tìm mình!
Vào lúc nguy hiểm nhất, không ngờ rằng anh ấy tới cứu mình, cho mình tránh khỏi bị làm nhục!
Trong lòng Văn Vũ Nghiên thoáng chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng không kịp cảm khái gì thì cảm giác thân thể đột nhiên lơ lửng, cúi đầu nhìn, thoáng chốc mặt không chút máu. Tống Lỗi túm người Văn Vũ Nghiên treo lơ lửng ở rìa lan can, chơi vơi không chỗ đứng.
- Dừng tay!
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Lỗi:
- Anh giết cô ấy thì cũng chạy không được!
Tống Lỗi hơi e dè nhìn Tần Dương, chàng trai này thực lực quá mạnh, tuổi còn trẻ vậy mà có thể đỡ đòn công kích của mình, nếu không thoát khỏi hắn, bị hắn bám chân thì dù giữ con tin, chờ khi nhiều cao thủ chạy tới, e rằng mình tiêu đời.
Nếu cường giả thực lực Thông Thần đến, dù mình giữ con tin cũng vô dụng, bởi vì đối phương có thể chớp mắt bắt giữ mình, không có cơ hội giết con tin cùng chết chung.
- Muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì mày hãy cố đỡ lấy, nếu rơi xuống sẽ như đống dưa hấu nát.
Tống Lỗi lạnh lùng nói mấy câu rồi đột nhiên nhiên ném Văn Vũ Nghiên tới trước mặt Tần Dương, hét to:
- Đỡ này!
Văn Vũ Nghiên bị Tống Lỗi ném ra lan can, bay vút qua đằng trước sân thượng nơi Tần Dương đứng, sắp rơi xuống dưới. Tống Lỗi ném Văn Vũ Nghiên xong xoay người lao qua đầu bên kia tòa nhà.
Tần Dương gần như bản năng lao ra, một chân đạp vào rìa sân thượng, giẫm mạnh.
Vèo!
Khối xi-măng rìa sân thượng bị Tần Dương đá vỡ một mảng to, hắn thì nương sức bật ngược đột nhiên lao ra sân thượng, đầu dưới chân trên rơi xéo xuống đuổi theo Văn Vũ Nghiên, vươn tay ôm cô, đặt đầu và nửa người trên của cô sát vào ngực mình, sau đó rướn eo lưng xoay người giữa không trung.
Sân thượng nhà lầu bảy tầng cách mặt đất cỡ 20m, người từ trên cao rơi xuống mặt đất chỉ trong vài giây, Tần Dương không kịp điều chỉnh thân thể, cố gắng ngẩng cao đầu, định dùng vai lưng va chạm mặt đất.
Trong khu dân cư lâu năm cây cối um tùm, Tần Dương ôm Văn Vũ Nghiên đáp xuống, đụng gãy nhánh một cây to rồi đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Bả vai của Tần Dương va chạm mạnh với mặt đất, sau đó là lưng và sau eo. Gạch đá xanh cũ bể thành mấy khối, điều duy nhất Tần Dương có thể làm là vận chuyển nội khí tụ tập vào vai và lưng, hai tay ôm chặt Văn Vũ Nghiên để cô được bảo vệ từ đầu tới chân.
Sức mạnh va chạm to lớn khiến Tần Dương cảm giác vai lưng của mình như vỡ nát, đau nhức thấu óc và đánh sâu vào khiến trước mắt hắn tối đen, suýt ngất xỉu, nội tạng bị thương vì va đập mạnh, cổ họng ngứa, khóe môi chảy tơ máu.
Văn Vũ Nghiên được Tần Dương ôm trong lòng, tuy vẫn bị va chạm mạnh nhưng Tần Dương bảo hộ kín kẽ, khoảnh khắc cuối cùng, hắn gồng sức che chở cô, cố gắng hết sức giảm chấn động mạnh, khiến cô ít bị tổn thương nhất.
Dù vậy thì Văn Vũ Nghiên vẫn đầu váng mắt hoa tay chân mềm nhũn, tạm không nói đến sức va chạm, chỉ riêng rơi từ trên lầu xuống đủ khiến người sợ đến mức hồn vía lên mây, Văn Vũ Nghiên chỉ là một cô gái bình thường, dù bình tĩnh đến đâu thì gặp sống chết trước mắt, sao không sợ cho được?
Thoáng chốc gân cốt toàn thân Tần Dương đau nhức, không có sức bò dậy. Hắn rũ mí mắt xuống nhìn Văn Vũ Nghiên sắc mặt nhợt nhạt, thân thiết hỏi:
- Văn Vũ Nghiên... cô... khụ khụ, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Văn Vũ Nghiên nghe giọng của Tần Dương thì tâm tình hoảng loạn sợ hãi bình tĩnh một chút, giây sau chợt nhớ lúc mình rơi xuống trong tư thế ngửa, trông thấy Tần Dương lao ra sân thượng giống như mãnh hổ, rơi sau mà xuống trước đuổi theo mình, ôm mình vào trong ngực, tiếp theo xoay người, dùng thân thể làm đệm đỡ cho mình.
Vành mắt Văn Vũ Nghiên đỏ hoe, cô lật đà lật đật từ trên người Tần Dương bò xuống, quỳ trên nền đất bên cạnh, nước mắt rưng rưng hỏi:
- Tần Dương... anh sao rồi... cố lên nào, tôi sẽ kêu xe cấp cứu cho anh ngay... tôi đi tìm người... anh... anh đừng chết...
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương nằm im không nhúc nhích, cô bối rối lo sợ, nhìn xung quanh không biết nên làm sao. Văn Vũ Nghiên cắn răng đứng dậy, chuẩn bị chạy sang nhà kế bên kêu người giúp đỡ và lấy điện thoại gọi 120. Nhưng Văn Vũ Nghiên vừa đứng lên thì cảm giác chân mình bị người bắt lấy.
Văn Vũ Nghiên cúi đầu xem, là Tần Dương bắt lấy cổ chân của cô, nhe răng nở nụ cười gượng gạo thật xấu:
- Đừng gấp... tôi không chết được... đừng sợ.
Văn Vũ Nghiên vội vàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng ấn lồng ngực của Tần Dương, sốt ruột nói:
- Anh đừng nhúc nhích, anh té từ cao như vậy xuống, bị thương rất nặng, đừng động đậy, tôi đi kêu xe cấp cứu!
- Trong... túi có di động, cô xem có bị hư không.
Văn Vũ Nghiên lấy điện thoại di động từ trong túi quần của Tần Dương ra, vì hắn rớt xuống với tư thế vai tiếp đất nên di động không bị va đập trực tiếp, còn nguyên vẹn.
- Không hỏng.
Tần Dương thở phào một hơi:
- Mật mã màn hình là 101399, gọi điện cho mẹ của cô trước...
- Tôi kêu xe cấp cứu cho anh trước!
Văn Vũ Nghiên nghẹn ngào hỏi Tần Dương tên chỗ này, rồi kêu xe cấp cứu, sau đó nhanh chóng bấm số điện thoại của mẹ, ngắn gọn vài câu báo cáo vụ việc và địa chỉ sau đó cúp máy.
Tần Dương nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn sân thượng đen như mực.
Mới rồi Tống Lỗi lao đi đầu bên kia, chắc định nhảy qua nóc mấy tòa nhà gần sát nhau để chạy thoát, gã lo lắng dưới đất có người mai phục. Người này đầu óc rất nhanh nhạy.
Nhưng người này bị hù sợ, chắc tối hôm nay sẽ không làm chuyện phi pháp, có khả năng rất lớn là gã như chim sợ cành cong sẽ đi thuyền vượt biên ngay tối nay, dù sao lúc trước đã lên kế hoạch hết rồi, bắt cóc Văn Vũ Nghiên chỉ vì hốt một mớ tiền lớn cuối cùng trước khi đi.
Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương nhìn bầu trời không nói một lời, cô bị hù sợ, rơi lệ như mưa:
- Tần Dương, anh cố gắng lên, đừng chết...