Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1789 - Chương 1800: Mày Muốn Cứu Cô Ta Thì Tới Đây!

Chương 1800: Mày muốn cứu cô ta thì tới đây!
 

Văn Vũ Nghiên bị trói ở trên ghế, căn bản không cách nào tránh né, đành liều mạng bất chấp tất cả hét to:

- Cứu... !

Văn Vũ Nghiên mới hét một chữ đã bị Tống Lỗi vươn tay bịt miệng chặn lại từ thứ hai trong họng.

- Tôi có thể đánh xỉu cô rồi từ từ lăn qua lật lại, nhưng tôi sẽ không làm vậy, tôi phải cho cô trước mắt nhìn tất cả điều này.

Mắt Tống Lỗi lấp lóe tia nóng cháy dị dạng, giọng điệu oán độc như muốn trút cảm xúc bức bối:

- Phụ nữ như cô sinh ra đã cảm thấy mình đứng trên người khác, coi rẻ người này, khinh thường người kia, tự cho mình cao hơn ai, cuối cùng thì sao? Vẫn bị đàn ông đè thôi.

Tống Lỗi ngéo tay móc vào mảnh vải trói Văn Vũ Nghiên, ném cô lên giường.

- Cứu mạng!

Văn Vũ Nghiên thừa dịp hét một câu, nhưng lập tức bị Tống Lỗi bịt miệng, âm thanh bị chặn lại chỉ có thể ú ớ trong họng.

Cả người Tống Lỗi đè lên Văn Vũ Nghiên, không cho cô giãy giụa, tay phải bắt đầu cởi dây nịt da.

Văn Vũ Nghiên nhìn ánh mắt nóng cháy mà tà ác của Tống Lỗi, biết hôm nay sợ rằng khó tránh một kiếp, tuyệt vọng chảy nước mắt.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng vang tiếng gõ.

Cốc cốc cốc!

Tống Lỗi khựng lại, vỗ một cái đánh xỉu Văn Vũ Nghiên lần thứ hai, tiếp theo chậm rãi đứng lên, cẩn thận đề phòng nhìn cánh cửa bên ngoài, vãnh tai lắng nghe.

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng lại bị gõ mạnh, giọng thanh niên trong trẻo vang lên:

- Làm gì đấy? Tôi quên mang chìa khóa, mở cửa ra!

Tống Lỗi nghe tiếng gõ cửa, đã xác nhận chỉ có một người ở bên ngoài.

Nghe đối phương không ngừng gõ cửa, Tống Lỗi sợ cứ để mặc sẽ hấp dẫn nhiều người vây xem, quyết định cho người này vào phòng rồi đánh xỉu.

Tống Lỗi đến gần cửa, nhìn qua mắt mèo. Một thanh niên đội mũ lưỡi trai mang theo mắt kính đứng ngoài cửa, trông khoảng hai mươi tuổi, lỗ tai đeo tai nghe, dường như đang nghe nhạc.

Tống Lỗi thở phào một hơi, tuy rằng không tin có người tìm ra mình trong thời gian ngắn ngủi, nhưng gã vẫn chú ý cẩn thận, hiện giờ trông thấy đối phương mới hai mươi tuổi thì yên bụng.

Chắc thằng nhóc này là thành viên trong nhà này, có lẽ là em trai của người phụ nữ bị mình đánh xỉu?

Tóm lại chỉ là chàng trai hai mươi tuổi, không phải lo.

Tống Lỗi tùy tay mở cửa, tiếp theo núp sau cánh cửa, đợi người này đi vào là gã sẽ trực tiếp đánh ngất.

Người đứng ngoài cửa tự nhiên là Tần Dương, hắn đi thăm dò mấy tòa nhà, lúc Tống Lỗi gọi điện thoại cho Thu Tứ thì nhân viên công tác Long Tổ luôn theo dõi điện thoại của cô nhanh chóng định vị vị trí điện thoại.

Tuy vị trí này là mặt phẳng nhưng cho Tần Dương xác định ở tòa nhà nào, hắn chạy như bay đến nơi, rất nhanh nghe tiếng la cứu mạng của Văn Vũ Nghiên.

Tuy chỉ có một chữ nhưng đủ để Tần Dương xác định vị trí, khi hắn tới cửa lại nghe tiếng kêu cứu của Văn Vũ Nghiên.

Tần Dương không chọn phá cửa xông vào mà là gõ cửa.

Phương thức này nhẹ nhàng hơn, vừa ngừng việc ác đang diễn ra vừa có thể hấp dẫn đối phương đến gần cửa, rời xa Văn Vũ Nghiên bị bắt cóc. Nếu phá cửa xông vào thì đối phương sẽ làm hành vi kịch liệt hơn, có lẽ sẽ tổn thương Văn Vũ Nghiên.

Tần Dương nhấc chân đi vào, đột nhiên vỗ vào cửa sắt, cánh cửa đập vào Tống Lỗi đứng đằng sau cánh cửa.

Tống Lỗi vốn trong tình trạng đề phòng, hơn nữa thực lực cao cường, đột nhiên bị tập kích, tuy rằng giật mình nhưng gã không hoảng hốt.

Tống Lỗi đá vào cửa, gã nhanh như tia chớp xông về phía cô gái nằm trên sofa.

Tần Dương vừa vào cửa liền mấy một người phụ nữ ngã trên ghế, tuy không thấy rõ mặt mũi, nhìn thoáng qua không giống Văn Vũ Nghiên, nhưng hắn thấy Tống Lỗi xông về phía người phụ nữ thì bản năng phát động Huyễn Ảnh bộ nháy mắt đuổi kịp và vượt qua mấy bước, đấm hướng Tống Lỗi, không cho gã đến gần người phụ nữ kia.

Tống Lỗi tung cú đấm, nắm tay của hai người va chạm giữa không trung.

Tần Dương lùi lại mấy bước, Tống Lỗi nương lực đánh lùi vào phòng ngủ, túm lấy Văn Vũ Nghiên ngất xỉu, xách cô lên, bóp cổ cô.

Khi Tống Lỗi làm xong hàng loạt động tác thì bóng dáng Tần Dương đến gần cửa, thấy gã kiềm chế Văn Vũ Nghiên, hắn thay đổi sắc mặt.

Văn Vũ Nghiên mặc áo khoác bị xé rách chứng minh cô đang bị xâm phạm, may mắn mới chỉ bắt đầu, cô chưa bị xâm phạm thật sự, Tần Dương tới kịp lúc, tiếc rằng cô còn ở trong tay Tống Lỗi.

Tống Lỗi nhìn Tần Dương đứng ngoài cửa, mắt lấp lóe. Thanh niên này trông trẻ tuổi, mới rồi mình dồn hết sức đấm một cú nhưng không bị thương được hắn, đối phương tung nắm đấm không yếu hơn mình!

Tên này còn trẻ vậy mà sao ghê gớm thế?

Tần Dương lạnh lùng nhìn Tống Lỗi ở trước mặt, trầm giọng nói:

- Tống Lỗi, buông cô ấy xuống, tôi cho anh đi!

Tống Lỗi cười khẩy nói:

- Mày cảm thấy tao sẽ tin tưởng sao?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Mặc kệ anh nói thế nào thì tôi sẽ không để anh lại mang theo cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi. Bây giờ anh trốn còn kịp, chờ chút nữa sẽ không có cơ hội trốn nữa.

Tống Lỗi thầm thót tim, nhìn quanh, gã không cho rằng Tần Dương đang hù mình. Nếu người này có thể gọi ra tên của mình, tìm tới tận đây chứng minh có càng nhiều người ở xung quanh hoặc đang trên đường tới nơi.

Tống Lỗi lùi đến khung cửa sổ, nhìn xuống dưới, bên dưới đen như mực, không thấy được gì, nhưng gã không dám nhảy cửa sổ, quỷ biết bên dưới có cao thủ ở trong bóng tối chờ mình hay không.

Đầu óc Tống Lỗi vận chuyển nhanh, kiềm chế Văn Vũ Nghiên sải bước áp sát Tần Dương:

- Tránh ra!

Tần Dương không ngăn trở Tống Lỗi, mặc cho gã đến gần cửa, trầm giọng nói:

- Tôi lặp lại lần nữa, buông cô ấy ra, tôi cho anh đi, nếu không thì anh không đi được!

Tống Lỗi vừa lùi tới gần cửa vừa lạnh lùng nói:

- Mày có tin là tao giết con nhỏ này ngay không?

Tần Dương theo sau Tống Lỗi, lạnh băng nói:

- Anh thả cô ấy ra bây giờ rồi nhanh chóng chạy thì còn kịp, chậm trễ nữa thì dù tôi thả anh đi cũng không đi được.

Tống Lỗi cắn răng, ra cửa nhưng không xuống lầu mà chạy nhanh lên lầu.

Tần Dương tựa như hồn ma theo sát sau lưng Tống Lỗi.

Hắn tuyệt đối không thể để Tống Lỗi lại mang Văn Vũ Nghiên đi, lần này may mắn mới tìm được cô, nếu để gã mang theo cô chạy trốn thì cô hoàn toàn không có cơ hội sống, bởi vì rõ ràng Tống Lỗi đã bị chọc giận lộ hung tính.

Hai người một trước một sau chạy lên sân thượng, Tống Lỗi nhìn rìa sân thượng, bỗng nhiên có biện pháp.

Tống Lỗi bước nhanh đến rìa sân thượng, tay bóp mạnh, Văn Vũ Nghiên vì ngộp thở mà bị sặc tỉnh lại.

Tống Lỗi đứng ở rìa sân thượng, lạnh lùng nhìn Tần Dương:

- Mày muốn cứu con nhỏ này chứ gì? Vậy thì đến đây!
Bình Luận (0)
Comment