Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1788 - Chương 1799: Nếu Chịu Nhục Thì Tôi Thà Chết Còn Hơn

Chương 1799: Nếu chịu nhục thì tôi thà chết còn hơn
 

Tống Lỗi ngồi phía đối diện Văn Vũ Nghiên, chĩa dao bầu xuống, móc điện thoại phím bấm ra, mở máy.

- Người thời này không lưu hành dùng tiền mặt, tôi biết, nhưng cô chuyển khoản cho tôi lỡ phút sau bị đóng băng, tôi không lấy được tiền trong đó. Nói số điện thoại của mẹ cô cho tôi, chỉ cần cô làm theo lời tôi, mấy tiếng sau cô có thể an toàn về nhà.

Tống Lỗi nắm chắc phần thắng nhìn Văn Vũ Nghiên:

- Chỉ năm chục triệu, đối với tập đoàn Thiên Bác chỉ như cọng lông trâu. Nếu tôi chuẩn bị nhiều một chút, tạo một, hai tài khoản bí ẩn ở nước ngoài thì có lẽ có thể tống tiền cô chuyển khoản tám trăm triệu hay một tỷ rồi. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn kiếm chút phí đi đường và phí sinh hoạt, cho nên xem như cô may lắm.

Văn Vũ Nghiên bình tĩnh báo số điện thoại của Thu Tứ.

Tống Lỗi cười cười, bấm số gọi cho Thu Tứ:

- Thu Tứ hả? Con gái của bà đang ở trong tay tôi, tôi cho bà hai tiếng đồng hồ, chuẩn bị năm chục triệu tiền mặt. Chỉ có hai tiếng, lố một phút đồng hồ thì bà nhặt xác cho con gái của bà đi.

Thu Tứ giọng điệu bình tĩnh:

- Không thành vấn đề, chỉ cần anh bảo đảm an toàn của con gái tôi thì tiền tuyệt đối không là vấn đề. Anh bắt cóc con gái của tôi chắc cũng biết chúng tôi có khả năng chi trả, nhưng anh có thể cho tôi nói chuyện với con gái không?

Tống Lỗi mở loa ngoài, cười nói:

- Người đẹp, nói vài câu với mẹ của cô đi, đừng tự cho là thông minh, nếu không...

Tống Lỗi giơ tay phải huơ dao bầu uy hiếp Văn Vũ Nghiên không được nói lung tung.

Văn Vũ Nghiên nhìn thoáng qua dao bầu, sắc mặt hơi trắng, mặc kệ cô tự nhủ phải trấn định thế nào thì chung quy chỉ là cô gái bình thường, chưa trải qua nguy hiểm gì.

- Mẹ, con đây, con bị bắt cóc, tạm thời không bị tổn thương, mẹ hãy làm theo lời hắn ta nói.

Tống Lỗi lấy về di động, cười lạnh nói:

- Thu Tứ, tôi biết bà là người tu hành, cũng biết Thu gia các người có rất nhiều cao thủ, nhưng tôi cũng là người tu hành, nếu bà không muốn con gái của mình chết thì tốt nhất là làm theo lời của tôi, vậy thì bà tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt. Nếu không, cùng lắm tất cả chết chùm.

Thu Tứ vội vàng bảo chứng:

- Chỉ cần anh giữ lời hứa thì tôi không tiếc dùng năm chục triệu đổi an toàn của con gái. Tôi sẽ không báo cảnh sát, sẽ làm theo lời của anh, chỉ xin anh đừng tổn thương con gái của tôi. Nếu chúng ta cùng là người tu hành thì nên một lời hứa đáng giá nghìn vàng!

Tống Lỗi cười khẩy nói:

- Đừng dùng lời nói ép tôi, tôi chỉ cần tiền, lấy được tiền thì chuyện gì đều dễ nói, còn không có tiền, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Thu Tứ dứt khoát nói:

- Được, tôi lập tức kêu người đi chuẩn bị tiền, chút nữa làm sao liên hệ với anh?

Tống Lỗi lạnh lùng nói:

- Hai tiếng sau tôi sẽ gọi điện thoại cho bà, nếu khi đó bà không chuẩn bị đủ tiền hoặc lấy cớ kéo dài thì chờ nhặt xác con gái di!

Tống Lỗi nói xong cúp máy, khóa di động.

Tống Lỗi nhét di động vào túi, tùy tiện ngồi bên giường đối diện với Văn Vũ Nghiên.

Văn Vũ Nghiên thấy Tống Lỗi nhìn mình chằm chằm thì trong lòng thoáng chốc càng thấp thỏm, nhanh chóng nói:

- Mẹ của tôi đã đồng ý chuẩn bị tiền cho anh thì chắc chắn sẽ làm được, anh không cần lo.

Tống Lỗi hơi cúi người tới trước:

- Tôi tin tưởng, dù sao số tiền năm chục triệu rất nhiều đối với người khác nhưng với các người thì chỉ là cọng lông trâu.

Văn Vũ Nghiên thấy Tống Lỗi càng gần sát, trong mắt gã lóe tia sáng khác lạ, tim cô đập nhanh, vội mở miệng dời đề tài:

- Nếu anh là người tu hành thực lực Đại Thành cảnh thì tại sao còn muốn làm chuyện bắt cóc như vậy? Dựa vào thực lực của anh hoàn toàn có thể kiếm tiền lương thiện.

Mắt Tống Lỗi như dao trượt từ khuôn mặt tinh xảo của Văn Vũ Nghiên xuống phía dưới, lạnh nhạt nói:

- Ai mà muốn bỏ trốn phiêu bạt? Nhưng tôi đã giết người, hiện tại bị truy nã, không chạy không được.

Phạm tội giết người!

Văn Vũ Nghiên trong lòng càng tuyệt vọng, bởi vì cô trông thấy ánh mắt Tống Lỗi nóng cháy, nét mặt càng ham muốn.

Văn Vũ Nghiên rất quen thuộc ánh mắt nóng cháy này của đàn ông mang hàm nghĩa gì, đó là xâm lược, là dục vọng, là chiếm hữu.

Văn Vũ Nghiên trầm giọng hỏi:

- Anh chỉ vì cầu tài, chỉ cần có tiền là có thể làm bất cứ chuyện anh muốn, cần gì tăng thêm một ít biến số sẽ xảy ra?

Tống Lỗi hơi nheo mắt hỏi:

- Biến số gì?

Văn Vũ Nghiên cố gắng bắt buộc mình giữ tỉnh táo, cô biết bây giờ mà nói sai một câu sẽ kích thích thần kinh của người này, là một tội phạm truy nã đã giết người, gã làm việc sẽ không chịu thứ gì uy hiếp.

- Anh muốn tiền thì bao nhiêu tôi cũng cho được, nhưng nếu anh làm gì tôi thì tôi sẽ phản kháng, cho dù phải chết. Nếu anh chỉ bắt cóc tống tiền tôi năm chục triệu, về sau tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu anh hại tôi, vậy anh sẽ phải đối mặt Thu gia và cha của tôi đuổi giết suốt đời, mặc kệ anh trốn đến trời góc biển đều tùy thời bị người đuổi giết.

Ánh mắt Tống Lỗi thay đổi:

- Cô đang uy hiếp tôi?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:

- Tôi chỉ đang trần thuật sự thật. Anh muốn tiền, tôi có thể cho, nhưng anh muốn làm nhục tôi thì tôi thà chết. Cha của tôi quan tâm tôi nhất, ông ấy là ông chủ của tổ chức sát thủ Dragon Slayer, chắc anh cũng chuẩn bị chạy trốn tới vùng Đông Nam Á đúng không? Nơi đó là địa bàn của cha tôi, nếu anh hại tôi thì ông ấy sẽ không tiếc mọi giá đuổi giết anh, lẽ nào anh vì một người phụ nữ mà cam lòng bị đuổi giết suốt đời?

Tống Lỗi một lần nữa thay đổi sắc mặt:

- Ông chủ của tổ chức sát thủ?

Văn Vũ Nghiên thản nhiên trả lời:

- Đúng vậy, cha tôi đang tuổi tráng niên tại sao bỏ lại công ty cho tôi, còn mình thì chạy ra nước ngoài? Bởi vì tổ chức sát thủ của ông ấy bị lộ ra ngoài sáng, ông ấy cũng bị truy nã, việc này người ngoài không biết.

Tống Lỗi cười khẩy nói:

- Dù ông ta lợi hại cỡ nào thì có biết tôi là ai không?

Văn Vũ Nghiên bình tĩnh trả lời:

- Anh là Tống Lỗi, tội phạm bỏ trốn ở Hòa Bắc giết người rồi trốn chạy.

Tống Lỗi tái mặt, đứng bật dậy:

- Sao cô biết?

Văn Vũ Nghiên cắn môi nói:

- Bạn thân của tôi Kiều Vi là phó đội trưởng đại đội hình cảnh thành phố Trung Hải, cô ấy nói với tôi đang lo vụ án của anh.

Tống Lỗi thở phào một hơi, nhưng rồi ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn, bởi vì quê quá hóa giận.

Một cô gái tay trói gà không chặt mà dám uy hiếp gã!

Gã là cao thủ đỉnh phong Đại Thành!

Vậy mà bị một người phụ nữ con tin uy hiếp!

Lòng tự trọng của Tống Lỗi bị kích động, gã vốn đã là tội phạm giết người bị truy nã, vò đã mẻ lại sứt, nay cơn giận bốc lên não, gã đặt con dao bầu xuống cạnh người, cười khẩy nói:

- Vào tay tôi rồi, cô nghĩ muốn chết là được sao? Cô nói thà chết chứ không chịu nhục, tôi chống mắt xem cô chết bằng cách nào!

Tống Lỗi bước tới trước một bước, nhanh như tia chớp túm lấy áo Văn Vũ Nghiên, xoẹt một tiếng xé rách.
Bình Luận (0)
Comment