Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1787 - Chương 1798: Tôi Muốn Kiếm Ít Tiền

Chương 1798: Tôi muốn kiếm ít tiền
 

Tần Dương nghe câu đó thì giật nảy mình, nháy mắt cắt đứt cuộc gọi với Văn Vũ Nghiên.

Nếu đã định vị bám theo chiếc xe này rồi thì tắt cuộc gọi cũng không sao, nếu bị phát hiện cuộc gọi kết nối thì đối phương sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu, sẽ mang đến biến số mới cho công tác cứu viện của Tần Dương.

Tần Dương cúp máy rồi lập tức bấm số điện thoại trung tâm phục vụ Long Tổ.

- Đối phương sẽ ném điện thoại của mục tiêu, camera bám theo hướng xe đi, tuyệt đối đừng để mất dấu.

- Rõ!

- Giữ kết nối, tùy thời liên lạc.

Tần Dương nhìn chằm chằm điểm đỏ trên di động, nhấn hết ga, xe nháy mắt mang theo hai vệt sáng đèn xe lướt nhanh trên đường cái, vượt qua từng chiếc xe, nhanh chóng đến vị trí của điểm đỏ.

Xe của Tần Dương cực nhanh tới gần điểm đỏ, mắt thấy sắp đuổi kịp thì tai nghe phát ra câu nói làm lòng hắn thít chặt.

- Đối phương quẹo vào đường nhỏ, trên đường không có camera.

- Theo dõi tất cả điểm camera trên đường gần đó!

Lòng Tần Dương căng thẳng, tốc độ xe lại tăng lên nhiều, chớp mắt đến điểm đỏ cuối cùng trước khi biến mất, xe gầm rống lao vào con đường vắng gần như không có ai.

Tần Dương lái đi hai trăm mét thì thấy ngay phía xa tít có một chiếc xe van màu bạc từ từ dừng lại, bên kia, một người đàn ông vóc dáng cao to cõng một cô gái lao nhanh vào ngõ hẻm bên cạnh, chớp mắt đã mất hút trong đó.

Văn Vũ Nghiên!

Tần Dương con ngươi co rút, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn nhận ra Văn Vũ Nghiên ngay.

Mặc dù Tần Dương không nhận ra người đàn ông vóc dáng cao lớn kia là ai, nhưng xem thân hình thì hắn đoán được đó là Tống Lỗi mà nhóm mình đang tìm.

Xe van màu bạc khởi động máy, lai nhanh tới trước.

Tần Dương đối mặt với hai lựa chọn, đuổi theo xe van màu bạc, bắt giữ người lái xe, ép hỏi nhóm Tống Lỗi núp ở đâu? Hay trực tiếp theo dấu Tống Lỗi và Văn Vũ Nghiên?

Tần Dương chỉ dùng một phần mười giây để ra quyết định.

Xe đậu ở ven đường, Tần Dương cầm lấy di động, nhanh chóng nói:

- Mục tiêu chia ra hai đường, xe van tiếp tục đi tới, xin chú ý theo dõi, con tin bị đối phương đưa vào hẻm, tôi đang theo dấu bên con tin. Ngoài ra, theo dõi di động và điện thoại cố định trong nhà của mẹ Văn Vũ Nghiên là bà Thu Tứ, đối phương bắt cóc tống tiền thì chắc sẽ liên hệ với người nhà ngay, định vị vị trí chính xác của dãy số cuộc gọi.

- Rõ!

Tần Dương nhét di động vào túi, nhét tai nghe vào trong lỗ tai, tiếp theo thân thể nhanh chóng lao vào hẻm.

Trong hẻm không có ai.

Chậm trễ một chút thời gian mà đã không thấy bóng dáng Tống Lỗi và Văn Vũ Nghiên bị bắt cóc đâu.

Tần Dương đi chậm lại, vãnh tai cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, mắt nhanh chóng quan sát bốn phía, bước chân ung dung đi vào trong, thoạt nhìn giống như thanh niên vừa nghe nhạc vừa về nhà.

Nơi này là khu dân cư hơi hẻo lánh, đều là nhà lầu sáu, bảy tầng cũ kỹ, rừng cây rợp bóng, đèn đường lu mờ, đen như mực.

Tần Dương đi lên một đoạn, phát hiện tận cùng là một bức tường vây cao, đi tiếp là một gò đất, bên trên rậm rạp cây cối.

Tần Dương xoay người, nhìn nhà lầu cũ kỹ hai bên hẻm, ước chừng có bảy, tám tòa nhà.

Phỏng chừng Tống Lỗi mang theo Văn Vũ Nghiên trốn vào một trong bảy, tám tòa nhà này, nhưng ở đâu mới được?

Tần Dương thoáng chốc có chút lo lắng, nhưng hắn không có bất cứ biện pháp nào.

Tần Dương lấy di động ra gọi cho Thu Tứ, nói vài câu giải thích sự tình, rồi dặn nếu có kẻ cướp gọi điện thoại thì cô hãy cố gắng hết sức kéo dài thời gian.

Thu Tứ đã nhận được điện thoại của vệ sĩ, biết Văn Vũ Nghiên bị bắt cóc, hiện giờ nghe thấy điện thoại của Tần Dương thì rối rít biểu thị hiểu được.

Tần Dương cúp máy, chậm rãi đi trong hẻm khu dân cư, vừa vãnh tai lắng nghe đủ loại âm thanh, hy vọng tìm được âm thanh thuộc về Văn Vũ Nghiên.

...

Tống Lỗi cõng Văn Vũ Nghiên chọn đại một tòa nhà, lên lầu, gã vừa đi vừa vãnh tai lắng nghe, ngừng lại trước một cánh cửa phòng, gã lại nghiêng tai nghe một lúc mới gõ cửa.

- Ai vậy?

Tống Lỗi thuận miệng trả lời một câu:

- Hàng xóm tầng trên.

Cửa mở hé ra, lộ ra gương mặt một phụ nữ trẻ tuổi, chưa kịp hỏi thì Tống Lỗi đã đẩy mạnh cửa phòng, người phụ nữ chưa kịp hét lên đã bị bàn tay nhanh gọn đánh xỉu.

Tống Lỗi cõng Văn Vũ Nghiên vào phòng, tùy tay khép cửa phòng lại, tiếp theo đi vào trong, đặt cô xuống giường phòng ngủ chính.

Tống Lỗi xem xét phòng ở, vị trí cửa sổ và đường phía sau, chuẩn bị cho tình huống ngoài ý muốn có lẽ sẽ xuất hiện.

Tống Lỗi tìm đại một chỗ, chọn ngẫu nhiên phòng này, dù sao gã là cao thủ đỉnh phong Đại Thành, quá dễ xâm nhập nhà cửa.

Tống Lỗi có thể chọn nhà không có ai, nhưng vào nhà phải phá hoại khóa cửa hoặc trèo cửa sổ, chẳng bằng chọn nhà có người, càng thêm không dễ gây chú ý, vừa có thêm con tin.

Tống Lỗi tùy tay xách người phụ nữ ngất xỉu tại cửa lên ném xuống sofa, vào phòng ngủ, đóng cửa sổ, kéo cái ghế, đặt Văn Vũ Nghiên trên ghế, tùy tay xé vải trải giường trói tay chân của cô lại.

Tống Lỗi ngẫm nghĩ, vào phòng bếp lấy con dao bầu rồi về phòng ngủ, nhấn nhân trung của Văn Vũ Nghiên khiến cô tỉnh lại.

Văn Vũ Nghiên mở mắt ra liền thấy con dao bầu sắc bén gác trên cổ của mình:

- Người đẹp, xin hãy phối hợp chút, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, nếu cô không phối hợp thì đừng trách tôi không khách khí. Ưm, gương mặt của cô rất xinh đẹp, nếu bị rạch mấy đường thì hết xinh.

Văn Vũ Nghiên đánh giá xung quanh, phát hiện là căn phòng ngủ trong nhà hơi cũ kỹ, hiểu ra ngay mình bị bắt cóc đến nơi ẩn khuất nào đó, lòng chùng xuống.

Tuy rằng giật mình và sợ nhưng Văn Vũ Nghiên cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

Lúc trước Văn Vũ Nghiên gọi điện thoại cho Tần Dương, cuộc gọi đã kết nối, cho nên cô tin tưởng khi hắn nhận điện thoại sẽ phát hiện mình khác lạ, chắc chắn đang tìm cách cứu mình, bây giờ điều mình cần làm là câu giờ.

- Anh muốn bao nhiêu tiền, nói cái giá đi, nếu các người tuyển chọn bắt cóc tôi chắc hẳn cũng biết thân phận của tôi, biết tôi không thiếu tiền. Chỉ cần các người không tổn thương tôi, tôi nguyện ý trả món tiền chuộc khiến các người vừa lòng.

Tống Lỗi nhe răng cười, dao bầu huơ vài đường:

- Người có thể làm chủ tịch công ty đúng là khác, tuổi còn trẻ đã giữ bình tĩnh được như vậy, rất biết điều. Nhưng tôi không muốn chuyển khoản, tôi muốn tiền mặt, không nhiều, chỉ lấy năm mươi triệu, dù sao tiền nhiều hơn cũng khó mang theo.
Bình Luận (0)
Comment