Chương 1797: Một cơ may sống
- Đã gặp ba người này chưa?
- Gặp rồi.
- Gặp khi nào?
- Chiều hôm trước.
- Bọn họ tìm anh vì chuyện gì?
- Bọn họ muốn vượt biên đi Philippines.
- Anh đã sắp xếp cho họ đi chưa?
- Rồi.
- Lúc nào?
- Tối hôm nay, hai giờ sáng.
...
Tần Dương thả trùm địa phương ra, giải trừ trạng thái thôi miên cho người này, vỗ vai gã, lạnh lùng nói:
- Ba người này là tội phạm bỏ trốn, bọn họ giết một người bạn của tôi, nếu anh đưa họ đi thì tôi sẽ lấy mạng của anh thay thế!
Trùm địa phương kia nhìn Tần Dương tùy tay bóp nát một tảng đá thì sợ ướt quần, biết đã chọc vào kẻ dữ dằn.
- Đại ca, anh nói sao thì tôi làm theo thế ấy, chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ kiếm chút tiền ăn cơm.
Tần Dương hừ lạnh nói:
- Chỉ cần anh phối hợp chúng tôi bắt đến bọn họ thì xem như lập công, sẽ được thưởng, cũng sẽ không ai tìm anh tính sổ. Nhưng nếu anh âm thầm lén giở trò, mật báo gì đó thì chờ chết đi!
- Không dám không dám, tôi nhất định nghe theo các người.
Tần Dương cầm lấy di động, bấm số điện thoại trong nhà, kêu Brewer và Vinylon đến.
Tuy thực lực của Tần Dương không sợ Tống Lỗi đỉnh phong Đại Thành, nhưng đối phương có ba người mà hắn chỉ có một mình, khó mà bắt giữ tất cả một cách nhanh chóng, nếu để họ chạy thoát thì phiền phức. Có hai vị đỉnh phong Siêu Phàm như Brewer và Vinylon ở, chỉ cần gặp mặt thì ba người kia không chạy thoát được.
- Tôi có nên kêu thêm cố vấn khác đến không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cần, nếu xác định thân phận và thực lực của tội phạm rồi thì người của tôi đủ lo, những cố vấn kia cũng chỉ có thực lực Đại Thành, chưa chắc đánh lại Tống Lỗi.
Kiều Vi tò mò hỏi:
- Người được anh gọi đến có thực lực gì?
- Hai đỉnh phong Siêu Phàm.
Kiều Vi xoe tròn mắt, tuy cô là người thường nhưng thảo luận về người tu hành đã qua lâu như vậy, cô cũng biết cấp bậc thực lực người tu hành. Đỉnh phong Siêu Phàm xem như cường giả siêu lợi hại, vậy mà gọi một cú điện thoại kêu hai người tới.
- Bọn họ là bạn của anh hả? Hay người của sư môn anh?
Tần Dương cười đáp:
- Vệ sĩ của tôi, cũng xem như thuộc hạ đi, từ nước ngoài tìm trở về.
Kiều Vi khiếp sợ nhìn Tần Dương, qua một lúc mới lắc đầu cảm thán nói:
- Anh thật sự lợi hại.
Tần Dương cười, vỗ vai trùm địa phương:
- Mang chúng tôi đi chỗ các người hẹn gặp, chúng tôi yên lặng chờ bọn họ, yên tâm, bắt được bọn họ là anh an toàn.
Trùm địa phương nào dám cãi lại, vội vàng xoay người:
- Tôi hẹn với họ một giờ sáng gặp nhau gần bến cảng hoang vắng.
- Được rồi, dẫn đường đi!
Nhóm Tần Dương đến chỗ hẹn, hắn quan sát một vòng, quả nhiên là chốn hoang tàn vắng vẻ, rất hẻo lánh, nửa đêm càng không có bóng quỷ.
Tần Dương gửi định vị của mình cho nhóm Brewer, để hai người chạy tới.
Tần Dương tìm một chỗ thích hợp ẩn núp, hắn ngồi xuống, sắp xếp nói:
- Lát nữa bọn họ đến, anh ở đây đón họ, chờ bọn họ xuống xe lại đây thì nhiệm vụ của anh hoàn thành.
Trùm địa phương ngoan ngoãn trả lời:
- Được, các người nhớ bắt giữ người, để họ trở về tính sổ với tôi thì tôi chết chắc.
Tần Dương cười nói:
- Yên tâm, chỉ cần bọn họ đến thì không chạy được.
Tần Dương đang định nói chuyện với Kiều Vi ở bên cạnh thì di động reo chuông, tiếng chuông vang rõ to giữa ban đêm tĩnh lặng.
Tần Dương lấy di động ra, nhìn màn hình.
Tần Dương có chút ngoài ý muốn, Văn Vũ Nghiên chủ động gọi điện thoại cho mình làm gì?
Vì chuyện mình đã nói hồi chiều?
Tần Dương tùy tay nhấn nút nhận, đặt di động sát bên tai:
- A lô.
Tần Dương chưa nghe giọng của Văn Vũ Nghiên thì trong loa điện thoại đã phát ra tiếng thủy tinh vỡ.
- Xuống xe, thành thật chút!
Tần Dương đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt đông lại, ánh mắt lạnh băng.
Văn Vũ Nghiên xảy ra chuyện.
- Các người là ai, muốn làm gì?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên tràn ngập sợ hãi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Trả lời cô là tiếng quát thô bạo của người đàn ông:
- Bớt nói nhảm đi, xuống xe! Tụi tao chỉ muốn tiền, phối hợp một chút, nếu không sẽ giết mày!
Lòng Tần Dương chùng xuống, Văn Vũ Nghiên gặp chuyện.
Tần Dương bịt ống nghe, nhỏ giọng nói nhanh với Kiều Vi ở bên cạnh:
- Văn Vũ Nghiên xảy ra chuyện, tôi đi xử lý, cô ở lại chờ người của tôi, tiếp tục vây bắt!
Kiều Vi xoe tròn mắt kêu lên:
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Dương không trả lời Kiều Vi, vẫy tay với cô rồi chạy nhanh hướng chiếc xe, ngồi vào xe, khởi động máy, xe lao nhanh ra ngoài.
Tần Dương cúp máy cuộc gọi của Văn Vũ Nghiên, nhanh chóng bấm số điện thoại Long Tổ, báo thân phận của mình xong nhanh chóng báo số điện thoại của Văn Vũ Nghiên.
- Lập tức định vị vị trí của số điện thoại này, mục tiêu Văn Vũ Nghiên, chủ tịch tập đoàn Thiên Bác, khởi động camera truy tìm vị trí của cô ấy, tìm được rồi gửi lại cho tôi ngay.
Tần Dương nhấn ga lao nhanh đi phương hướng tập đoàn Thiên Bác.
Trong cuộc gọi ngắn ngủi, Tần Dương nghe tiếng đánh nhau, tiếng cửa kính xe bị đánh nát, từ đó đoán ra Văn Vũ Nghiên trên đường từ công ty về nhà bị tập kích, hơn nữa kẻ tập kích không chỉ một người.
Chẳng lẽ Văn Vũ Nghiên xui xẻo vậy sao, trùng hợp gặp ba tội phạm bỏ trốn Tống Lỗi?
Trong điện thoại, Văn Vũ Nghiên rên một tiếng rồi im bặt, tổng hợp lời kẻ cướp đã nói, chắc cô không bị hại mà chỉ bị đánh ngất xỉu.
- Nhanh lên, làm theo kế hoạch!
Tần Dương nghe tiếng nói của kẻ cướp, rồi tiếng xe khởi động máy, xung quanh rất nhanh khôi phục yên lặng, chỉ có tiếng động cơ tiến lên.
Di động của Văn Vũ Nghiên đặt ở đâu?
Không ngờ vẫn giữ cuộc trò chuyện mà không bị phát hiện?
Điện thoại của Tần Dương rất nhanh reo chuông, hắn cúp cuộc gọi từ Văn Vũ Nghiên, nhận điện thoại.
- Đã thành công định vị mục tiêu, mục tiêu đang đi hướng bắc đường biển, là một chiếc xe van màu bạc...
- Chỉ đường cho tôi!
- Đồng bộ tin tức định vị vào di động của tôi!
- Rõ!
Tần Dương mở một phần mềm trên điện thoại di động, thấy điểm đỏ di động nhanh trên bản đồ.
Tần Dương khẽ thở phào, tiếp tục lắng nghe âm thanh phát ra từ điện thoại của Văn Vũ Nghiên.
- Lão tam, cậu xuống xe, làm theo kế hoạch, tôi sẽ chỉ thị cho cậu. Tôi đi nhà cô ta lấy tiền, cậu lấy được tiền rồi lão nhị sẽ tiếp ứng cậu, thoát khỏi truy binh rồi trực tiếp đến chỗ hẹn, chúng ta suốt đêm rời đi.
- Rõ!
Xe dừng lại, có người xuống xe, giọng của người đàn ông kia lại vang lên:
- Lão nhị, cậu tìm xem trên người cô ta có thứ gì như di động không, ném hết đi.