Chương 1796: Chờ tôi đến giúp cô
Văn Vũ Nghiên từ trên bàn làm việc thẳng người lên, duỗi lưng, giơ tay xem giờ, đã đến lúc tan tầm.
- Tiểu Chu, cô về trước đi, tôi còn ít công tác.
Văn Vũ Nghiên đuổi đi trợ lý của mình, đứng dậy, tự pha ly cà phê cho mình, nương khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thư giãn thân thể hơi rã rời.
Tranh chấp cả buổi chiều với một đám giám đốc trong cuộc họp, rồi lại ngồi trước bàn làm việc xử lý công tác mấy giờ, Văn Vũ Nghiên cảm giác cơ thể của mình hơi cứng ngắc.
Làm vài vận động duỗi người, Văn Vũ Nghiên bưng tách cà phê về lại chỗ ngồi, xoay ghế, xuyên qua cửa sổ lớn sát đất nhìn bên ngoài, trong chốc hơi thẫn thờ.
Văn Vũ Nghiên vẫn cảm thấy chính mình có thể đủ sức ứng phó bất cứ vấn đề gì, nhưng từ khi tiếp nhận tập đoàn Thiên Bác thì cô rất mệt mỏi. Ban giám đốc trong tối ngoài sáng ngáng chân, đám nhân viên cũ chỉ tay múa chân, khiến Văn Vũ Nghiên bị bó buộc, có nhiều công tác không cách nào thực hiện.
Văn Vũ Nghiên sẽ không ngồi chờ chết, cô làm nhiều chuyện, cô tin tưởng chỉ cần kiên trì thì mình nhất định có thể hoàn toàn giải quyết những phần tử chống đối, nhưng việc này tất nhiên cần một quá trình, quá trình sẽ rất vất vả.
Mẹ nhiều lần quan tâm, hỏi cô có cần xin giúp đỡ bên ngoài không? Nhưng đều bị Văn Vũ Nghiên từ chối.
Văn Vũ Nghiên muốn dùng năng lực của bản thân giải quyết những phiền phức này.
Mớ rắc rối đó... đúng là phiền.
Văn Vũ Nghiên bất giác nhíu chặt chân mày, khiến khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo tinh xảo trở nên khắc nghiệt.
Qua một lúc lâu, Văn Vũ Nghiên uống hết cà phê trong ly, thở hắt ra, xoay người buông ly xuống, mở tủ bên cạnh ra, bên trong đựng một số đồ ăn vặt như bánh quy chocolate, đây là lương khô lúc tăng ca của cô.
Văn Vũ Nghiên lấy nửa hộp bánh quy ra, định ăn lót dạ, dù sao cô ít nhất còn phải tăng ca hai giờ nữa, mà lúc này là giờ ăn cơm bình thường.
Khi Văn Vũ Nghiên cầm mẩu bánh quy cuối cùng thì điện thoại bỗng reo chuông.
Văn Vũ Nghiên nhìn màn hình sáng lên, ánh mắt hơi thay đổi.
Tần Dương.
Văn Vũ Nghiên đặt bánh quy về hộp, cầm di động lên nhận cuộc gọi.
- A lô.
Giọng nói sáng sủa của Tần Dương phát ra từ ống loa:
- Đang bận gì thế?
- Còn ở trong công ty đây, xử lý một phần văn kiện.
Giọng Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Đã qua giờ tan tầm lâu rồi mà cô còn trong công ty? Tăng ca hả?
Văn Vũ Nghiên nghe khẩu khí kinh ngạc của Tần Dương, bỗng thấy nhói lòng, cảm xúc tủi thân dâng trào trong tim. Văn Vũ Nghiên hít sâu ổn định cảm xúc, mỉm cười nói:
- Ừ, có chút việc gấp.
- Cô đấy, vẫn liều mạng như vậy, việc thì mãi không làm xong, cô chưa ăn cơm hả?
Văn Vũ Nghiên cắn môi, không biết tại sao, đối diện Tần Dương thì dường như vỏ ngoài cứng rắn của cô tan biến, khiến cô không thích ứng.
- Tôi ăn bánh quy...
- Cô liều mạng quá rồi, cô đã là chủ tịch công ty, chẳng lẽ không có cấp dưới à? Chuyện gì đều phải tự mình làm?
Văn Vũ Nghiên không biết nên trả lời ra sao, cố đổi đề tài:
- Anh có chuyện gì không?
- Nghe nói gần đây công ty của cô gặp được một ít phiền phức, khiến cô sứt đầu mẻ trán nên gọi điện quan tâm một chút. Tính tình của cô là gặp chuyện gì đều nghẹn trong lòng tự giải quyết, không lên tiếng.
Văn Vũ Nghiên thấy lòng ấm áp:
- Kiều Vi nói với anh đúng không? Hơi phiền phức, nhưng tôi sẽ giải quyết xong.
- Với tính tình của cô chờ khi giải quyết xong không biết đã qua bao lâu. Tôi đang giúp Kiều Vi bắt mấy tội phạm bỏ trốn, chờ giải quyết việc này rồi sẽ đến giúp cô.
Văn Vũ Nghiên trợn to mắt hỏi:
- Anh đến giúp tôi? Giúp thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Tôi làm trợ lý cho cô hai ngày, quản lý từ trên xuống dưới giúp cô, giải quyết những phần tử quấy rối.
Văn Vũ Nghiên kinh ngạc hỏi:
- Anh đến làm trợ lý cho tôi? Như vậy không tốt lắm, anh là...
- Có gì mà không tốt, tuy tôi lười, không hiểu thương nghiệp, nhưng tôi biết cách đối phó người. Cô yên tâm, trong hai ngày này cứ nghe theo tôi, bao cô giải quyết mọi phiền phức!
Văn Vũ Nghiên bị lời nói của Tần Dương hấp dẫn, hai ngày giải quyết hết thảy?
Thật không vậy?
Trong lòng Văn Vũ Nghiên dâng lên chút mong đợi, cô cũng không rõ mình mong đợi được giải quyết vấn đề hay chờ mong Tần Dương đến giúp mình.
Nếu như là người khác, có lẽ Văn Vũ Nghiên sẽ tiềm thức từ chối, nhưng với Tần Dương thì cô không kìm được chọn nhận.
- Được rồi, vậy tôi sẽ chăm chỉ học tập thủ đoạn của anh, đừng nói là dùng vũ lực hăm dọa nhé?
- Ha ha, không thể nào, tôi là người yêu thích hòa bình, không thích lạm dụng vũ lực, đến lúc đó cô sẽ biết.
- Được rồi, khi nào anh tới?
Đầu dây bên kia, Tần Dương hơi do dự nói:
- Chắc mấy ngày này, nếu có chuyện gì khó khăn thì cô cố kéo dài thời gian, chờ tôi đến sẽ giải quyết cho cô luôn. À phải rồi, mấy ngày này cô ra vào cẩn thận chút, chúng tôi đang bắt ba tội phạm bỏ trốn đều là người tu hành.
Lòng Văn Vũ Nghiên ấm áp, mỉm cười nói:
- Bên cạnh tôi có vệ sĩ, Đại Thành cảnh.
Tần Dương dặn dò:
- Cầm đầu ba tội phạm bỏ trốn có thực lực đỉnh phong Đại Thành, vệ sĩ của cô chưa chắc đánh lại. À mà có lẽ cô sẽ không đụng phải, nhưng tóm lại nhớ cẩn thận.
- Ừ, biết!
Văn Vũ Nghiên cúp điện thoại, ánh mắt lóe tia sáng khác lạ.
Hắn quả nhiên vẫn như trước kia, quả nhiên không trách chính mình, biết mình gặp phiền phức còn chủ động đòi giải quyết cho mình, hắn vẫn nhiệt tâm như vậy.
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên hơi ấm áp nhiệt liệt thì bỗng vụt tắt tia sáng.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc cha của mình nhiều lần xuống tay mưu sát Tần Dương.
Đáng tiếc Tần Dương đã có Hàn Thanh Thanh.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược.
Văn Vũ Nghiên thở dài thườn thượt, tập trung tinh thần bắt đầu làm việc.
Vẫn luôn tăng ca đến tám giờ rưỡi Văn Vũ Nghiên mới làm xong một nửa công tác, cô bỏ một ít văn kiện còn lại vào cặp công tác, nhấn chuông bên cạnh. Rất nhanh, tài xế kiêm vệ sĩ Chung Tuệ của cô đi vào.
- Chị Tuệ, chúng ta đi thôi
- Được!
Hai người xuống gara, Chung Tuệ kiểm tra xe rồi khởi động máy, chở cô ra tòa cao ốc lớn.
Một chiếc xe van không chút bắt mắt lặng lẽ theo sau, khi đến đoạn đường vắng thì xe van tăng tốc lao lên đụng xéo vào xe của Văn Vũ Nghiên, khiến xe va vào bồn hoa.
Cửa xe mở, ba người đàn ông đeo mặt nạ lao xuống dưới, người cầm đầu xông về phía Chung Tuệ, hai người khác vọt vào Văn Vũ Nghiên ngồi trong xe.
Văn Vũ Nghiên trợn to mắt, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh.
Ba người!
Người tu hành!
Tội phạm gây án bỏ trốn!
Văn Vũ Nghiên nhanh chóng móc di động ra, không kịp nhấn số liên lạc nào, cô trực tiếp nhấn vào nhật ký trò chuyện, bấm số điện thoại vừa trò chuyện.