Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1784 - Chương 1795: Nguy Hiểm Buông Xuống

Chương 1795: Nguy hiểm buông xuống
 

- Ừm, cơ bản không liên hệ, cô cũng biết chuyện xảy ra trong nhà cô ấy.

Kiều Vi nghiêng đầu nhìn mặt Tần Dương, nghiêm túc hỏi:

- Vì anh để bụng sao?

Tần Dương cáu kỉnh lườm cô:

- Đã bao giờ tôi nói mình để bụng? Dù có thì cũng là với cha của cô ấy, không liên quan đến cô ấy, đâu phải cô ấy đối phó với tôi, muốn mạng của tôi? Cô ấy vốn không biết gì!

Kiều Vi thoáng chốc thở phào một hơi, trên mặt lộ nụ cười:

- Tôi đã nói mà, chúng ta dù gì đã tiếp xúc nhiều lần, tôi biết rõ con người của anh như thế nào, không thể nào bởi vì chuyện này mà trách tội Vũ Nghiên. Nếu Vũ Nghiên biết việc này thì nhất định sẽ không tiếc hết thảy mọi giá ngăn cản, cô ấy và anh vốn là bạn tốt thân thiết, hai người... thậm chí suýt trở thành người yêu.

Tần Dương không phản bác câu nói cuối cùng của Kiều Vi, vì cô nói sự thật.

Tần Dương và Văn Vũ Nghiên suýt bên nhau, hắn thậm chí đến nhà, biểu lộ thái độ với Văn Ngạn Hậu và Thu Tứ. Nhưng vì bỏ lỡ một chút, hai người luôn lướt qua nhau, cuối cùng là Tần Dương và Hàn Thanh Thanh bên nhau, vì chuyện Văn Ngạn Hậu khiến quan hệ của hai người càng lúng túng hơn.

- Gần đây Vũ Nghiên cũng khá vất vả.

Tần Dương cau mày, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi một cái rồi hỏi:

- Cô ấy thế nào? Gặp được phiền phức gì?

Kiều Vi khẽ thở dài:

- Cô ấy kế thừa tập đoàn Thiên Bác, đảm nhiệm chức chủ tịch, vì trẻ tuổi, một số cổ đông trong tập đoàn làm mưa làm gió, mang theo một số quản lý cao cấp dưới tay cùng nhau chống đối. Vũ Nghiên mới đến, tuy cũng có chút bộ hạ cũ giúp đỡ nhưng cứ thích chỉ tay múa chân, cảm thấy Vũ Nghiên trẻ tuổi, không đủ năng lực. Gần đây hình như có hạng mục mới hay sao ấy, làm lớn chuyện ra.

Tần Dương nhíu mày hỏi:

- Dì Thu không giúp đỡ sao, Thu gia là nhà người tu hành quyền quý trong Trung Hải, những người này muốn chết sao?

Kiều Vi nét mặt bất đắc dĩ nói:

- Anh cũng biết tính cách của Vũ Nghiên rồi, bướng bỉnh. Vũ Nghiên nói chuyện thương nghiệp thì giải quyết bằng thương nghiệp, nếu cô ấy không có biện pháp khống chế công ty đã nói lên không đủ năng lực. Gặp chuyện gì cũng dùng bạo lực uy hiếp thì mình không có giá trị tồn tại.

- Huống chi dì Thu gả cho chú Văn, chung quy đã gả đi, người Thu gia có phê bình kín đáo với Văn Ngạn Hậu. Hiện giờ Văn Ngạn Hậu làm ra chuyện như vậy, người Thu gia tự nhiên càng không muốn dính dáng gì với Văn gia. Tuy dì Thu vẫn là người của Thu gia, về nhà xin giúp đỡ sẽ có người ra tay, nhưng chung quy sẽ có nhiều người nói ra nói vào. Vũ Nghiên biết điều đó cho nên kiên quyết không cho dì Thu tìm người hỗ trợ, kiên trì gồng gánh.

Tâm tình của Tần Dương hơi phức tạp, vừa vì tình cảnh của Thu Tứ, cũng vì sự quật cường của Văn Vũ Nghiên, hơi do dự một chút nói:

- Chút tối tôi gọi điện thoại hỏi thử, xem có thể giúp đỡ cái gì không.

Kiều Vi lộ vẻ hưng phấn:

- Hay quá, anh lợi hại như vậy, tôi nghĩ mặc kệ vấn đề gì chắc chắn đều không làm khó được anh!

Đúng là Tần Dương không cảm thấy việc này lớn lao gì, chẳng phải là một số người chống đối trong công ty, giải quyết dễ dàng.

Nhưng Văn Vũ Nghiên cứ cố chấp chọn dùng thủ đoạn thương nghiệp gì đó, còn chưa đủ thành thục, không biết cô nghẹn một hơi là muốn chứng minh bản thân hay trong lòng không ủng hộ thủ đoạn bạo lực của cha mình, nên mới kiên trì không cho Thu Tứ nhúng tay.

Rất nhanh, xe đến một khu dân cư trong khu Tân Hải, Tần Dương gọi điện thoại, rồi dẫn Kiều Vi đi gặp Trần Lão Lục.

Trần Lão Lục mặc áo sơ mi bông, ngậm một điếu thuốc, ánh mắt khôn ngoan nhìn Tần Dương:

- Trong hai người là ai muốn ra ngoài?

Tần Dương cười nói:

- Chúng tôi không ra ngoài, là tìm anh hỏi vài câu.

Trần Lão Lục thoáng chốc nổi giận, ném tàn thuốc xuống, mắng:

- Hai đứa khùng, tôi không biết gì hết!

Trần Lão Lục nói xong liền xoay người định đi, nhưng chưa bước ra bước chân thì Tần Dương đã tiến lên trước, ôm vai người này, tùy ý nói:

- Đừng vội, chúng ta tâm sự.

Trần Lão Lục cảm giác thân thể của mình bị Tần Dương kẹp lên rời khỏi mặt đất, bất lực bị hắn lôi vào góc hẻo lánh bên cạnh, hắn ngoắc tay với Kiều Vi.

Kiều Vi lấy di động ra, lật ra hình của ba người Tống Lỗi, đưa tới trước mặt Trần Lão Lục.

- Đã gặp ba người này chưa?

Trần Lão Lục tùy ý nhìn thoáng qua, tức giận trả lời:

- Chưa gặp qua.

Tần Dương tháo mắt kính phẳng xuống, trực tiếp thi thố đồng thuật, cưỡng bức thôi miên Trần Lão Lục:

- Đã gặp ba người trong hình chưa?

- Chưa gặp qua.

- Anh có quen một người tên Tống Lỗi không?

- Không quen.

- Có ai liên hệ với anh muốn vượt biên ra nước ngoài không? Một hoặc ba người?

Tần Dương hỏi kỹ một loạt câu, Kiều Vi cầm di động mở chức năng ghi âm, cầm cuốn sổ ghi chép sơ.

Tần Dương hỏi xong lại đeo mắt kính phảng, vỗ vai Trần Lão Lục đánh thức người này.

- Trần Lão Lục, ba người này giết một người bạn của tôi, nếu phát hiện tung tích của họ hãy gọi số điện thoại này, tôi sẽ trả thù lao một trăm nghìn cho anh. Nhưng nếu anh che giấu không báo hoặc lén đưa người đi, bị tôi phát hiện thì hãy suy nghĩ kỹ xương cốt của anh có cứng hơn gạch không.

Tần Dương đá vào nửa miếng gạch trước mặt, đạp xuống trong ánh mắt kinh khủng của Trần Lão Lục, miếng gạch nát thành đống phấn vụn.

Người tu hành!

Trần Lão Lục hiểu ngay lai lịch của thanh niên trước mắt, thoáng chốc câm như hến, không dám giữ thái độ như vừa rồi nữa. Trần Lão Lục biết những người tu hành muốn âm thầm giết ai là rất dễ dàng.

- Vâng, chỉ cần tôi phát hiện thì nhất định sẽ lặng lẽ gọi điện thoại cho các người!

...

Tập đoàn Thiên Bác.

Bên kia tòa nhà, một hàng xe đậu ven đường, một chiếc xe van chẳng chút bắt mắt đậu ở bên cạnh.

Ba người ngồi trong xe van, một người cầm kính viễn vọng nhìn tòa cao ốc phía đối diện, miệng ngậm một điếu thuốc, trên mặt đeo kính mát che hơn một nửa gương mặt.

Hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi ở hàng ghế sau lưng người kia, một người ôm bao hạt dưa to đang cắn hạt dưa, một người khác cầm di động xem phim.

- Này anh Lỗi, chúng ta có cần chờ ở đây không? Bằng vào thực lực của anh thì cứ ngang nhiên đi vào, bắt cóc cô ta, sẽ không ai làm gì được anh, cần gì mất thời gian vậy?

Người đàn ông đeo kính mát buông kính viễn vọng xuống, quay đầu hừ lạnh nói:

- Cẩn thận là trên hết, tập đoàn Thiên Bác là tập đoàn lớn nổi tiếng cả nước, Văn Vũ Nghiên kế thừa công ty của cha mình, sao có thể không mang theo vệ sĩ? Nếu đi vào bị giữ chân, muốn chạy rất khó khăn. Đây là phi vụ cuối cùng trước khi chúng ta chuồn đi, tuyệt đối đừng lơ là, đến lúc đó lật thuyền trong mương thì chỉ có nước khóc!
Bình Luận (0)
Comment