Chương 1794: Điều tra ngược
Kiều Vi nghe lời Tần Dương nói thoáng chốc mắt sáng rực.
- Ý anh nói là hắn định từ chỗ này vượt biên, nếu chúng tôi không tra tìm ra bọn họ thì có thể từ phương thức nhập cư trái phép rồi điều tra ngược về?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tuy có lẽ đây không phải là biện pháp hoàn thiện nhưng có khả năng thành công, nếu không có biện pháp hữu hiệu khác thì có thể thử một chút, hơn nữa tôi xem bọn họ liên tục cướp bóc, chứng minh bọn họ rất gấp gáp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay bọn họ hoặc là tiếp tục cướp bóc, hoặc là lén vượt biên.
Kiều Vi dồn dập hỏi:
- Ý của anh là chỉ cần bọn họ chưa đi thì nhất định sẽ tiếp tục cướp bóc?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Tôi nghĩ vậy.
Mắt Kiều Vi lóe tia kích động, nhưng rất nhanh vụt tắt ánh sáng:
- Đáng tiếc bọn họ tuyển chọn đối tượng đều là ngẫu nhiên, chúng tôi không thể đoán trước được. May mắn bọn họ chỉ cầu tài, chỉ cần nạn nhân phối hợp thì bọn họ sẽ không tổn thương người, nạn nhân bị thương đều là chống cự mà ra.
Tần Dương lạnh nhạt nói:
- Giết người cướp bóc đa số là bị lộ thân phận mới giết người diệt khẩu, Tống Lỗi vốn không để ý thân phận bị lộ ra ngoài sáng, nên không cần thiết giết người. Lúc trước hắn đánh nhau gây chết người, chứng minh bản thân hắn không phải loại phạm nhân giết người biến thái vì thích giết nên mới giết người.
Kiều Vi gật đầu, cười gượng nói:
- Tuy nói như vậy là không đúng nhưng đây thật sự là tin tức đáng giá vui mừng nhất hiện nay, chứ không thì chỉ sợ hắn đã không biết giết chết bao nhiêu người.
Tần Dương cười nói:
- Tống Lỗi không ngốc, đánh nhau đến chết tuy hắn bị truy nã nhưng không quá gay gắt, nếu hắn thật sự mất trí phát cuồng vừa chạy vừa cướp bóc giết người thì sẽ có vô số cao thủ bắt đầu truy bắt hắn, tính nguy hiểm của hắn cũng sẽ tăng nhiều. Tống Lỗi không ngốc đến mức đó, vì chuyện không cần thiết mà để mình rơi vào tình cảnh càng nguy hiểm.
Kiều Vi ngẫm nghĩ, có chút khó xử nói:
- Nhưng mấy tên trùm nhập cư trái phép núp rất sâu, rất khó tìm được họ, mà dù tìm được thì bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Tần Dương ngẫm nghĩ nói:
- Những người kia đều ở chung hội, đa số quen biết hoặc có liên hệ với nhau, tôi sẽ tìm cách.
Kiều Vi kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Anh có cách?
Tần Dương cười nói:
- Thử xem, không nhất định thành công.
Tần Dương từng từ Trung Hải vượt biên, Long Tổ biết chút ít về người phụ trách nhập cư trái phim, hỏi bọn họ có lẽ sẽ có thu hoạch, hoặc có lẽ không được gì.
Thế giới ngầm có phương thức sinh tồn của thế giới ngầm, có quy tắc của họ, Tần Dương hoặc Long Tổ không cần xen vào.
Kiều Vi lập tức đứng lên hỏi:
- Tôi cần làm gì?
Tần Dương cười nói:
- Tôi gọi mấy cuộc điện thoại hỏi hai người đã, sau đó tới cửa tìm, chuyện như vậy phải gặp mặt hỏi mới được, hỏi qua điện thoại thì người ta sẽ không nói.
Kiều Vi dứt khoát nói:
- Tôi đi với anh.
Tần Dương nhìn cô:
- Cô đi cũng được, nhưng phải mặc thường phục, và cô không thể nhúng tay, cũng đừng muốn bắt trùm địa phương.
Kiều Vi cười nói:
- Anh yên tâm, tôi phân rõ nặng nhẹ, hơn nữa bắt người phải có tang chứng, chúng ta tới cửa hỏi chuyện, không có chứng cứ thì bắt thế nào?
Tần Dương gật đầu, xem như đồng ý cách nói của Kiều Vi:
- Được rồi, vậy cô chờ đi.
Tần Dương đi ra ngoài, bấm số điện thoại của Long Tổ, được bên kia cung cấp một danh sách, bên trên có sáu người, đều là trùm địa phương phụ trách nhập cư trái phép.
Sáu người đương nhiên không phải tất cả đều là trùm địa phương, nhưng bọn họ rất có thể biết một số tay trùm khác, nếu may mắn có lẽ sẽ được tin tức về Tống Lỗi từ miệng của sáu người này.
Tần Dương vào văn phòng, cầm cây bút viết xuống mấy cái tên và số điện thoại trên giấy trắng, giơ cổ tay xem giờ giấc:
- Tội phạm truy nã như Tống Lỗi sẽ không thể giống người nhập cư trái phép khác lẩn vào tàu biển hoặc thuyền bè đi nước khác, có khả năng rất lớn là nửa đêm ngồi thuyền nhỏ lên tàu hàng đi ngang qua, nếu đối phương vượt biên trong hôm nay thì chúng ta chỉ có thời gian nửa ngày.
Kiều Vi sửng sốt nhìn những cái tên Tần Dương viết ra:
- Mấy người này đều là trùm địa phương?
Tần Dương gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đi nào, mang theo hình của mấy người Tống Lỗi, đi hỏi từng người.
Kiều Vi khiếp sợ theo Tần Dương đi ra ngoài:
- Anh làm cách nào nghe ngóng được? Sao một chốc được thông tin nhiều trùm địa phương vậy?
Tần Dương cười nói:
- Bí mật!
Kiều Vi bĩu môi, bất đắc dĩ đi theo Tần Dương.
- Ngồi xe của tôi đi.
Kiều Vi không khách khí, trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ trên xe của Tần Dương, xe khởi động máy lái ra ngoài.
Trên xe, Tần Dương vừa lái xe vừa lật số điện thoại, gọi điện:
- A lô, Trần Lão Lục phải không? Bên tôi có hai người, muốn rời khỏi Trung Hải đi nước ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, tiền không là vấn đề... đừng lòng vòng mấy chuyện đó với tôi, tôi rành anh quá mà, tôi chỉ hỏi anh có làm hay không? Tôi cho anh giá một người hai trăm nghìn, hai người là bốn trăm nghìn... Nếu anh không làm thì tôi sẽ tìm Hắc Xà hoặc là Ba Tử... Rồi, nói địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm anh... OK, khi nào đến sẽ gọi điện thoại cho anh.
Tần Dương cúp điện thoại, xe nhanh chóng lái đến chỗ muốn đi. Kiều Vi tò mò nhìn hắn:
- Anh nói chuyện y như thật, lẽ nào bọn họ không hoài nghi?
Tần Dương cười nói:
- Chắc chắn đối phương sẽ hoài nghi, nhưng tôi nói tên của hai trùm địa phương khác, điều này biểu minh tôi không phải người ngoài nghề, hơn nữa tôi ra giá rất cao, bọn họ tự nhiên luyến tiếc số tiền kia rơi vào túi của người khác. Hơn nữa chỉ gặp mặt, đối phương không mất mát gì, không có bằng chứng, dù là cảnh sát cũng không thể làm gì hắn.
Kiều Vi bội phục nhìn Tần Dương:
- Anh đúng là nhanh gọn, nếu là người khác có lẽ sẽ giấu giếm, cắn răng không nói, đụng phải anh thì trong lòng mặc kệ có bao nhiêu bí mật đều sẽ bị ngươi đào móc sạch sẽ. Nếu anh làm cảnh sát, đám trộm cướp kia không có đường trốn.
Tần Dương cười cười không nói chuyện.
Kiều Vi trò mò truy hỏi:
- Tần Dương, có nhiều người giống như anh không?
Tần Dương biết Kiều Vi hỏi về đồng thuật, lắc đầu nói:
- Có một số nhưng không nhiều.
Kiều Vi ồ lên, sau đó nảy ý tưởng kỳ lạ:
- Nếu người giống như anh mà dùng thuật thôi miên làm chuyện xấu chắc rất khó bị người bắt được nhược điểm.
Tần Dương cười nói:
- Hễ đi qua thì sẽ để lại dấu vết, khó bắt nhược điểm là đối với người ngoài nghề, nhưng đối với cao thủ hoặc đồng nghiệp thì rất dễ phát hiện. Muốn không bị người phát hiện chuyện xấu mình làm thì cách tốt nhất là đừng làm, có câu ngạn ngữ rằng người đang làm, trời đang nhìn, không phải không báo, chẳng qua chưa tới lúc, thiện ác đến lúc sẽ có báo!
- Cái này đâu phải một câu?
Kiều Vi cười khúc khích, bỗng nhiên hỏi:
- Mà này, gần đây anh không liên hệ với Vũ Nghiên phải không?