Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1800 - Chương 1811: Chắc Chắn Tâm Tình Rất Đặc Sắc

Chương 1811: Chắc chắn tâm tình rất đặc sắc
 

- Trên mạng có nhiều người tài ba, lời này không sai.

Hàn Thanh Thanh hào hứng lật xem bài post trong forum, vừa hào hứng nhìn vừa cười tủm tỉm nói:

- Bọn họ đào ra chuyện cũ phủ bụi của chú Mạc luôn, lại còn suy đoán ra quan hệ giữa ba người anh, em, chị Vũ Nghiên.

Tần Dương cũng đang xem, mặt xanh mét.

Những người kia rảnh quá, không chơi trò đào gốc gác của người ta lên như vậy chứ! Còn quyền riêng tư không?

- Những người kia rảnh thật, chuyện của người khác, không hiểu tại sao bọn họ buôn dưa lê hăng hái như vậy làm gì, vui vẻ như ăn Tết.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Bởi vì bọn họ thích, sùng bái anh, đương nhiên, cũng có người đố kỵ anh, chán ghét anh, vậy họ càng phải nhảy ra đạp anh vài cái.

Tần Dương dửng dưng bĩu môi nói:

- Đạp thì kệ họ, dù sao anh không rớt miếng thịt nào, cũng không mất tiền, kệ họ đạp, bọn họ vui là được.

Hàn Thanh Thanh cười khẽ nói:

- Nếu . . . em nói là nếu nhé, có ngày mọi người đều chán ghét anh, oán hận anh, khinh bỉ anh thì anh sẽ làm gì?

Tần Dương cười nói:

- Dù anh có làm trời làm đất chắc cũng không đến nỗi bị mọi người ghét đến mức đó chứ?

Hàn Thanh Thanh cười tinh nghịch nói:

- Thì em bảo là nếu mà.

Tần Dương trầm ngâm nói:

- Vậy hả, hẳn là sẽ không bao gồm người thân, bạn bè của anh chứ?

Hàn Thanh Thanh dứt khoát hỏi tới:

- Bao gồm luôn thì sao? Mà nếu không bao gồm thì thế nào?

Tần Dương cười nói:

- Nếu người thân, bạn bè đều oán hận anh, chán ghét anh, chứng minh anh nhất định đã làm chuyện gì sai trái rất lớn. Anh nghĩ khi bọn họ khinh bỉ anh thì chắc chắn trong lòng cũng thống khổ, nếu là anh làm sai thì anh sẽ sửa.

- Còn nếu là người ngoài coi thường anh, miễn là anh cho rằng mình làm đúng, vậy chắc chắn sẽ tiếp tục làm tiếp, bọn họ oán hận cũng được, chán ghét cũng tốt, không thể tổn thương anh một li nào!

Hàn Thanh Thanh lặp lại lời nói của Tần Dương:

- Khi anh nói người thân bạn bè nhưng không nói rõ về quan điểm anh cho rằng chính xác, tức là dù anh cho rằng điều đó đúng nhưng vì người thân và bạn bè, anh sẵn lòng thay đổi con đường vốn chính xác?

Tần Dương cười nói:

- Tuy giả thiết em nói sẽ không thành lập, nhưng anh có thể khẳng định trả lời cho em biết, đúng vậy, anh tin tưởng cha mẹ của mình, người thân, bạn bè, tin thái độ làm người của bọn họ, tin tưởng tam quan của họ, nếu tất cả bọn họ đều cho rằng anh sai mà anh vẫn ương bướng tin rằng mình đúng, vậy thì người sai chắc chắn là anh. Cho dù anh đúng thật, anh vẫn nguyện ý nghĩ mình sai.

Hàn Thanh Thanh không hỏi nhiều nữa, thu về ánh nhìn, khóe môi hơi cong lên.

Quả nhiên đúng như mình suy nghĩ.

Người thân và bạn bè có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng Tần Dương, được xếp ở hàng đầu.

Đương nhiên, giống như Tần Dương đã nói, giả thiết này căn bản sẽ không thành lập, chẳng qua Hàn Thanh Thanh nổi hứng thuận miệng hỏi một câu.

- Anh đoán xem tâm tình hiện tại của chị Vũ Nghiên như thế nào?

Biểu cảm trên mặt Tần Dương hơi lạ, hắn do dự một chút, cười trả lời hai từ:

- Đặc sắc.

Hàn Thanh Thanh bị hắn chọc cười:

- Ha ha, thực sâu sắc, em nghĩ cũng phải, tâm tình của chị ấy chắc đặc sắc lắm.

Tần Dương buông máy tính bảng xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy mở cửa cho gió từ bên ngoài thổi vào:

- Có lẽ trong lòng cô ấy đang rất mờ mịt, tự hỏi anh hot đến thế sao?

Hàn Thanh Thanh cười phá lên, thuận miệng nói câu tự hỏi kinh điển:

- Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi muốn làm gì?

Hai người cười đùa một lúc, Hàn Thanh Thanh hỏi:

- Phải rồi, anh định cho ai đi bảo hộ chị ấy?

- Để Vinylon đi đi, tính tình của ông ta im lặng, hẳn là thích hợp bảo hộ Hàn Thanh Thanh, để Brewer tiếp tục đi theo anh.

Hàn Thanh Thanh buông xuống di động, xoay người xuống giường:

- Đi nào, chị Vũ Nghiên sắp tới rồi, cùng nhau ăn cơm trưa

Tần Dương bĩu môi, hiện giờ Văn Vũ Nghiên đến nhà sẽ trực tiếp liên hệ với Hàn Thanh Thanh, quan hệ của hai người đã tốt đến mức đó sao?

Hai người xuống phòng khách, thấy Daisy đang chơi lâu đài xếp gỗ. Tần Dương chợt nhớ một chuyện:

- Không thể để Daisy ở mãi trong nhà, cô bé cần đi nhà trẻ, cùng bạn nhỏ học tập chơi đùa, cô bé cũng cần có bạn cùng lứa tuổi.

Hàn Thanh Thanh gật đầu, nói:

- Ừ, chút nữa em tìm thử xem, bàn bạc với dì nên đi nhà trẻ nào.

Tần Dương cười tươi nói:

- Việc này giao cho em, nhớ tìm giáo viên dạy tiếng Trung nữa, giao lưu cũng là vấn đề.

Hàn Thanh Thanh hỏi ý kiến của Tần Dương:

- Không cần tìm, để em dạy cho, học năm tư rồi, có nhiều thời gian rảnh, em dạy tiếng Trung cho cô bé cũng là một loại làm bạn.

Tần Dương tự nhiên sẽ không từ chối, thân thiết hỏi:

- Như vậy có ảnh hưởng quy hoạch của em không?

- Sẽ không, mỗi ngày dạy một chút, không phải một hơi dạy nhiều từ, Daisy thông minh như vậy, chắc chắn không lâu sau có thể cùng mọi người cùng nhau học tập.

Xe của Văn Vũ Nghiên chạy vào biệt thự, cô bước xuống xe, nghỉ ở nhà cả ngày, cô đã khỏe hẳn ra, cả người tràn đầy năng lượng, khí chất phi phàm.

- Đúng là một nữ cường, trên người chị ấy vô tình lộ ra khí chất.

Nhìn Văn Vũ Nghiên đi tới, Hàn Thanh Thanh cười bình phẩm một câu rồi đứng dậy đi ra nghênh đón, dù sao đây là lần đầu tiên Văn Vũ Nghiên tới cửa.

Hai cô gái trò chuyện một lúc rồi song song đi vào nhà. Văn Vũ Nghiên nhìn Daisy đáng yêu, lộ vẻ ngạc nhiên. Hàn Thanh Thanh đơn giản giải thích một phen, ánh mắt Văn Vũ Nghiên nhìn hai người thoáng chốc nhiều mấy phần khâm phục.

Nếu như là chính mình, sợ rằng tối đa là bỏ tiền ra giúp cô bé có cuộc sống tốt hơn, nhưng mình không cách nào bỏ ra nhiều tinh lực chăm sóc cô bé.

Tần Dương ngồi trên sofa, cười tủm tỉm hỏi:

- Cảm giác nổi tiếng như thế nào?

Văn Vũ Nghiên không nhịn được liếc xéo Tần Dương:

- Anh biết hôm nay có bao nhiêu nhà báo canh trước cửa nhà của tôi không? Có ít nhất hai mươi người! Hại tôi gọi điện thoại cho quản lý khu dân cư, cãi với bọn họ hai câu.

Tần Dương cười phá lên:

- Đã hiểu tại sao tôi trốn đi không dám ló đầu ra rồi chứ? Bởi vì tôi không muốn gặp chuyện như vậy.

- Anh khôn quá trời rồi!

Văn Vũ Nghiên cũng không kiềm được bật cười, giây sau quay sang nói chuyện với Hàn Thanh Thanh.

Tần Dương vốn đang suy nghĩ trên mạng bàn tán đầy rẫy mối quan hệ của ba người, có khi nào Văn Vũ Nghiên cảm thấy lúng túng không? Nhưng nhìn dáng vẻ trò chuyện rôm rả với Hàn Thanh Thanh của cô thì hình như không có chỗ cho lúng túng.

Việc này thật vô lý.

Không lẽ trước đó hai cô gái âm thầm trao đổi về chuyện này qua mạng, sở dĩ hiện giờ gặp mặt mới thản nhiên như vậy, thậm chí là nói chuyện hợp nhau?

Tần Dương đăm chiêu giây lát rồi bỏ sang một bên.

Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, mình tốn công đoán làm quái gì?

Dù sao hai người quan hệ thân thiết thì càng tốt thôi.

Mình cần gì phải truy tìm nguyên nhân?
Bình Luận (0)
Comment