Chương 1812: Phát triển là kiếm tiền
Sóng gió trên mạng càng ồn ào càng lớn, nhưng Tần Dương thì nhắm mắt làm ngơ, chẳng chút để ý.
Chẳng cần biết là lệnh của thầy khó cãi hay tình sâu thiết tha, đó đều là việc tư của tôi, các người rảnh rỗi để ý làm gì?
Đối với việc này, Tần Dương thậm chí lười đăng bài giải thích trên weibo, việc tư của mình cần gì giải thích với ai?
Hàn Thanh Thanh và La Thi Nhã bàn bạc một phen, vừa lúc tháng chín bắt đầu học kỳ mới, đưa Daisy vào một nhà trẻ song ngữ gần nhà. Daisy không thấy sợ hãi trước tin bất ngờ này, ngược lại có chút hân hoan. Từ camera của nhà trẻ đồng bộ với phụ huynh, có thể trông thấy các bạn học trong nhà trẻ hơi tò mò với bạn học mới Daisy, cũng có chút thân thiện, ngày đầu tiên đi học cô bé đã quen bạn mới, chơi rất vui vẻ.
Hàn Thanh Thanh cũng dựa theo mục tiêu của mình học thêm cái mới, cô không thay đổi ý tưởng, cô muốn làm một viên chức ngoại giao.
Không phải loại viên chức ở trên TV phát biểu các luận điểm nhà nước mà là hoạt động ngoại giao đi nước khác.
Chỉ cần Hàn Thanh Thanh chịu làm, muốn làm thì Tần Dương tự nhiên ủng hộ hết mình.
Tần Dương đã gần lành nội thương, hắn nhận lời mời của Tạ Đông, đi công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long một chuyến.
Siêu Phàm liên tục được xem nhiều nhất trong suốt năm mươi ngày, mãi khi kết thúc nghỉ hè, học sinh trở về trường, rốt cuộc bộ phim hoàn toàn gỡ xuống rạp chiếu phim. Tổng phòng vé của nó lên đến tám tỷ tám trăm triệu, tuy không vượt mốc chín tỷ nhưng đã đứng ở hàng đầu phòng vé, trở thành phim ảnh có phòng vé cao nhất hiện nay.
Toàn bộ công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long rất là hào hứng, chẳng những có gần một tỷ vào túi, cho công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long có tiền vốn phát triển sung túc, hơn nữa series mở đầu tốt, có thể đoán trước khi Siêu Phàm phần 2 được trình chiếu, miễn là chất lượng không quá kém, ước chừng có phòng vé năm tỷ giữ gốc, giống như mong đợi của mọi người, đây là một điện ảnh IP dung hợp tình cảm yêu nước, niềm tự hào của người dân, hoàn toàn có thể làm thành series nổi danh, thậm chí từ đó kéo dài ra thành Vũ Trụ Siêu Phàm*.
(*) IP hoặc Intellectual property, còn gọi là tài sản tri thức, nói ngắn gọn là giữ bản quyền độc quyền.
Bất cứ nhạc, thơ, nhân vật, hay một chữ nào bị lấy ra chuyển thành phim có bản quyền thì gọi là điện ảnh (phim) IP.
(*) Vũ Trụ Siêu Phàm, nó giống như Vũ Trụ Marvel, tức là bộ phim sáng tạo thành một thế giới hư cấu riêng biệt.
Tần Dương mới vào công ty đã bị công nhân nhiệt tình, a không, hình dung chính xác hơn là đám fan nhiệt tình bao vây.
Mọi người đều biết ông chủ lớn này rất thân thiện, sẽ không nổi cáu khi bị mọi người bao vây hoặc nói đùa trêu ghẹo. Bởi vậy, mọi người bắt lấy cơ hội hiếm có này chụp hình chung và ký tên đến mỏi tay mới chịu cho đi.
Tần Dương làm ông chủ tự nhiên phải thỏa mãn yêu cầu cơ bản nhất của một đám công nhân vất vả cần cù kiếm tiền giúp mình, đây cũng xem như một cách tăng lực ngưng tụ trong công ty, bắt lấy trái tim công nhân. Nhóm người Tạ Đông ở một bên cười tít mắt nhìn cảnh này, trong lòng tràn ngập khâm phục.
Tuy rằng Tần Dương là ông chủ phủi tay, cơ bản không lo việc công ty, nhưng khi công nhân nói đến ông chủ công ty là Tần Dương thì ai nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng điệu hãnh diện. Toàn công ty đoàn kết một lòng, làm việc có hiệu suất rất cao.
Đây là một công ty mới, nhưng cũng là công ty tinh thần phấn chấn, tràn ngập lực ngưng tụ, tương lai tươi sáng. Nó là con cọp con, nếu cho nó thời gian thì rồi sẽ có thể gầm rống núi rừng, vượt trên tất cả, trở thành chúa tể rừng xanh!
Tạ Đông tự phục mình vì quyết định lúc trước, nếu lúc trước hắn ta không đặt quyết tâm làm lại từ đầu hết mọi thứ thì có lẽ bây giờ còn làm quản lý cấp cao trong công ty lớn nào đó, cho qua thời gian trong lốc xoáy tranh quyền đoạt lợi, làm gì giống như hiện tại cầm lái con thuyền công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long theo gió vượt sóng, dũng cảm tiến tới.
Không nói lý tưởng, chỉ nói thu nhập cá nhân, Tần Dương cho Tạ Đông 10% cổ phần và 5% chia huê hồng lợi nhuận cuối năm, hắn còn hứa hẹn nếu được tăng tiền vốn thì 10% cổ phần của Tạ Đông sẽ không bị pha loãng. Năm nay hai bộ điện ảnh kiếm được cỡ hai tỷ, trừ đi tiền gốc để công ty hoạt động thì thu nhập năm nay của Tạ Đông ít nhất cỡ mấy chục triệu, giá trị 10% cổ phần của hắn ta ít nhất lên trăm triệu.
Mới một năm ngắn ngủi Tạ Đông đã thành phú ông tiền tỷ.
- . . . Ông chủ, mấy cái này là tình huống hiện tại của công ty và kế hoạch chúng tôi đặt ra, ông chủ thấy có gì cần sửa đổi không?
Trong phòng họp, sau khi các ngành báo cáo, Tạ Đông cười quay đầu hỏi ý Tần Dương. Không chỉ mình Tạ Đông làm như vậy, ánh mắt của người khác cũng tập trung hết vào người Tần Dương, ánh mắt khẩn thiết.
Nếu nói đến chuyên nghiệp thì Tần Dương không bằng bất cứ ai ngồi ở đây, nhưng mọi người vẫn mong đợi quyết sách của hắn, không chỉ vì hắn là ông chủ, mà bởi vì hắn đã là một truyền kỳ!
Trong ba năm, từ một học sinh hết sức bình thường từng bước một đi đến hiện giờ, cho dù Tần Dương có bối cảnh người tu hành nhưng hắn vẫn là một truyền kỳ.
Có rất nhiều người tu hành, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, nhưng chỉ có một Tần Dương.
Tần Dương là thần tượng quốc dân, còn những người kia thì không!
Tần Dương buông xuống văn kiện, cười nói:
- Các người là chuyên gia, nhìn người thường như tôi làm tôi chịu áp lực rất lớn.
Mọi người thoáng chốc đều bật cười, không khí trong phòng họp hài hòa.
Tần Dương cười nói:
- Sự thành công của Đón Gió Mà Đi, Siêu Phàm đã chứng minh năng lực của mọi người, nếu có năng lực thì chúng ta nên đi lên vũ đài càng rộng rãi. Tôi vẫn câu nói cũ, tuy tôi là ông chủ nhưng thật ra các người mới là nhân vật chính, tôi là nhân viên phục vụ của các người, phục vụ, đưa mọi người đi lên là nhiệm vụ của tôi. Cho nên nếu có khó khăn gì thì các người hãy cố gắng tự tìm cách giải quyết, giải quyết không được thì hãy tìm tôi.
- Chút nữa tôi sẽ ký tên bản kế hoạch này, tiền kiếm được từ hai bộ điện ảnh thì tôi sẽ không động một phần nào, đều dùng cho việc phát triển mở rộng công ty, mọi người cứ tiếp tục làm theo bản kế hoạch này. Tôi muốn sang năm mới, mỗi người đều có thể lĩnh một bao lì xì thật to.
Hơi tạm dừng, Tần Dương cười nói:
- À, lần này Siêu Phàm đông người xem, cũng phải phát lì xì mới được, tất cả cùng vui vẻ. Có thể nâng cao đãi ngộ cho công nhân lên một chút, để bọn họ có lòng trung thành hơn. Có câu nói rằng công nhân nghỉ việc lý do hoặc là thiếu tiền hoặc là bị chèn ép, làm ông chủ thì phải cố gắng hết sức tránh gặp phải hai vấn đề này. Vẫn câu nói cũ, tôi không trông chờ công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long kiếm nhiều tiền cho tôi để tôi mang đi mua du thuyền, biệt thự sang trọng, hưởng thụ sinh hoạt. Tôi muốn công ty điện ảnh truyền thông Hoa Long phát triển, mọi việc đều phải đặt mục tiêu này lên hàng đầu, nếu thiếu tiền vốn thì tôi sẽ tìm cách ném tiền vào.
Tạ Đông cười nói:
- Tôi công tác nhiều năm, nói thật thì ông chủ là người đầu tiên làm việc không vì kiếm tiền, nếu nghe người khác nói chắc chắn tô sẽ cảm thấy đó là làm bộ làm tịch, nhưng nếu là ông chủ nói thì tôi thật sự tin tưởng.
Mọi người đều bật cười, không ai cảm thấy Tạ Đông đang vuốt mông ngựa, bởi vì mọi người cũng cho rằng như thế.
Dường như Tần Dương thật sự không để ý tiền, không phải vì kiếm tiền. Thú vị là một người không ham kiếm tiền nhưng hắn có tiền ngày càng nhiều hơn, có lẽ là vì công ty phát triển mạnh mẽ vốn sẽ mang nhiều tiền về.