Chương 1813: Thời gian biến mất
Tần Dương mang theo kính râm, đi vào cửa lớn của tập đoàn Thiên Bác.
Văn Vũ Nghiên đã được báo trước, phái trợ lý của mình chờ ở cửa, tự mình đưa Tần Dương đến văn phòng tổng giám đốc của cô.
Văn Vũ Nghiên đang xem một bản kế hoạch, trông thấy Tần Dương vào cửa thì cười đứng lên:
- Đến rồi à, vết thương đã lành chưa?
Tần Dương cười nói:
- Ừm, khỏe rồi, nên đến chỗ cô kiếm cơm.
Văn Vũ Nghiên tự mình pha một ly trà cho Tần Dương, đặt xuống trước mặt hắn:
- Đặc biệt nhờ anh đến giúp đỡ, tôi phải mời anh ăn bữa tiệc lớn mới được!
Tần Dương cũng không khách khí, nhận lấy tách trà Văn Vũ Nghiên đưa qua, cười nói:
- Để tổng giám đốc Văn tự mình pha trà cho tôi thì thật là vinh hạnh không dám nhận.
Văn Vũ Nghiên cười trả đũa:
- Để thần tượng quốc dân của Trung Quốc đến công ty nhỏ giải quyết khó khăn giúp tôi, tôi mới là người vinh hạnh không dám nhận.
Tần Dương cười lớn:
- Sao nghe đối thoại của chúng ta giống như xã giao nịnh nhau nhỉ?
Văn Vũ Nghiên cũng nhoẻn miệng cười, tâm tình rất là khoan khoái, nói đến thì từ khi cha xảy ra chuyện bỏ đi, cô tiếp nhận công ty, đã lâu rồi tâm tình của cô không nhẹ nhàng như vậy.
Thoải mái!
- Tôi cần làm cái gì?
Tần Dương cười nói:
- Tôi tạm thời làm trợ lý của cô vậy, chuyện cần làm rất đơn giản, cô tìm hết những người làm vướng chân đến, tôi một mình tâm sự với họ.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Tâm sự một mình? Anh định làm gì với họ?
Tần Dương không giấu giếm Văn Vũ Nghiên, nói chuyện mình tu hành đồng thuật ra. Văn Vũ Nghiên đã hiểu, giây sau mắt sáng rực nói:
- Nói vậy là anh có thể khiến bọn họ tự khai ra điểm yếu, những chuyện xấu mình đã làm? Còn tôi có thể dùng mấy thứ này áp chế, khống chế bọn họ?
Tần Dương cười tươi nói:
- Trên cơ bản là thế. Cô là chủ tịch, cũng có quyền cổ đông lớn, muốn làm chuyện gì đều được, bọn họ lợi dụng quan hệ cá nhân của mình ngáng chân cô mà thôi, chỉ cần khiến bọn họ có điều băn khoăn thì tự nhiên không ai dám chống đối với cô.
Văn Vũ Nghiên nhoẻn miệng cười nói:
- Được rồi, có một số người thật ra tôi cũng hoài nghi bọn họ làm chuyện bất lợi cho công ty, nhưng không có chứng cứ, vậy thì nhờ vào anh, thử xem có thể tìm ra chứng cứ hay không.
Tần Dương bưng tách trà lên uống một ngụm nói:
- Yên tâm, chỉ cần bọn họ thật sự đã làm thì tôi có thể giúp cô đào ra bọn họ!
Văn Vũ Nghiên vẻ mặt mong đợi nhìn hắn:
- Vậy khi nào bắt đầu?
Tần Dương cười cười:
- Cô cho tôi một căn phòng yên tĩnh là có thể bắt đầu ngay bây giờ.
Mắt Văn Vũ Nghiên sáng ngời nhìn Tần Dương, hỏi:
- Ngay trong văn phòng của tôi được không?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là được, nhưng cô không làm việc sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Anh giải quyết những phiền phức này giúp tôi là làm việc rồi. Nhưng tôi rất tò mò, tôi có thể ở bên cạnh bàng quan được không? Tôi sẽ giữ im lặng.
Thi thố đồng thuật thôi miên người không có gì thần bí, hơn nữa có Văn Vũ Nghiên ở bên cạnh còn có thể hỗ trợ hỏi một số vấn đề nội bộ của công ty, sẽ tập trung vào một chỗ hơn, chứ Tần Dương từ từ hỏi từng chút một thì không biết mất bao nhiêu thời gian.
- Được, cô muốn hỏi gì cũng có thể tự hỏi.
Người bị đồng thuật cưỡng bức thôi miên ở trong trạng thái vô ý thức, tư duy hoàn toàn mở rộng, sẽ bản năng trả lời câu hỏi người khác đưa ra.
- Được, vậy bây giờ tôi thông báo người ta vào.
- Được.
Rất nhanh, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gõ cửa đi vào, cười nói:
- Tổng giám đốc Văn, kêu tôi có chuyện gì không?
Đây là Cao Phong, một người làm lâu năm trong tập đoàn Thiên Bác, là vị quan già đi theo Văn Ngạn Hậu gầy dựng sự nghiệp, lúc Văn Vũ Nghiên tiếp nhận công ty, Cao Phong ỷ vào mình tư cách già nên thường xuyên chỉ tay múa chân, đối với Văn Vũ Nghiên thì mặt ngoài nghe theo sau lưng làm trái.
- Quản lý Cao, không có gì việc lớn, chú lại đây bàn việc hạng mục mới thôi.
Cao Phong ngồi xuống sofa, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Tần Dương một cái:
- Vị này là . . .?
Tần Dương ngồi gần hơn, mỉm cười chìa tay ra:
- Quản lý Cao khỏe.
Cao Phong theo bản năng bắt tay với Tần Dương, lúc bắt tay tự nhiên sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ trong khoảnh khắc, con ngươi của Tần Dương đột nhiên biến đổi, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của gã, sau đó cưỡng bức thôi miên gã.
- Tên của ông là gì?
- Tôi tên Cao Phong!
Tần Dương giơ tay ngoắc Văn Vũ Nghiên ở bên cạnh, ra hiệu đã thôi miên, cô có thể hỏi chuyện.
- Cao Phong, tại sao chú phản đối khởi động hạng mục mới?
- Bởi vì trong hạng mục mới không có vị trí của tôi.
Văn Vũ Nghiên nhướng chân mày, đáp án này gần giống phỏng đoán trong lòng cô, ngay sau đó cô hỏi dồn:
- Lúc trước có phải chú động tay chân trong hạng mục thành Phương Đông không? Đã tham ô tiền của công ty chưa?
- Đúng rồi, tôi và công ty Hồng Ngang âm thầm có hiệp định, báo giá giả, tiền dư ra tôi chia chác với họ.
Quả nhiên có vấn đề!
Trong mắt Văn Vũ Nghiên tăng lên tức giận:
- Chú tổng cộng hố công ty bao nhiêu tiền?
- Ước chừng năm chục triệu . . .
. . .
Văn Vũ Nghiên hỏi tỉ mỉ một phen, Cao Phong thành thật khai hết những chuyện mình đã làm, bao gồm làm sao cùng người ngoài hố công ty, tự mình thành lập công ty nhỏ rồi lợi dụng chức vụ trong công ty kéo mối làm ăn cho công ty nhà mình, còn đưa ra giá cao, nói đơn giản là lấy tiền của công ty nuôi công ty của mình.
Nguyên buổi nói chuyện Văn Vũ Nghiên đều mở ghi âm, hỏi xong, cô quay đầu nói:
- Tôi hỏi xong.
Tần Dương thu về đồng thuật, vỗ Cao Phong làm gã giật mình tỉnh lại.
Cao Phong tỉnh táo lại từ mờ mịt, trong một chốc hoang mang khó hiểu. Cao Phong nhìn Tần Dương vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước mặt mình, Văn Vũ Nghiên mắt tóe lửa, gã còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, gã không có trí nhớ lúc bị hỏi chuyện, nhưng trực giác nói cho gã hình như vừa rồi đã phát sinh chuyện gì.
- Tổng giám đốc Văn . . .
Giọng Văn Vũ Nghiên lạnh nhạt nói:
- Quản lý Cao, tôi còn có chút việc, chú đi làm việc đi.
Cao Phong rất là hoang mang, mới nãy kêu gã vào bảo rằng nói chuyện về hạng mục, còn chưa nói gì cô lại đuổi tôi đi?
Cô thấy giỡn chơi với tôi vui lắm sao?
Cao Phong có chút mờ mịt đứng dậy:
- Được, đợi lúc khác chúng ta bàn lại.
Cao Phong mơ hồ đi ra cửa, theo bản năng giơ đồng hồ lên xem, sau đó mắt trợn to.
Mười một giờ!
Sao thế này?
Cao Phong nhớ rõ khi mình vào văn phòng là mười giờ bốn mươi phút, mới đi vào nói hai câu mà sao qua hai mươi phút rồi?
Trong đầu Cao Phong mơ hồ nhớ đôi mắt kỳ lạ của Tần Dương, nhưng hình ảnh đã mờ nhạt trong óc, nhưng cảm giác mơ hồ đó khiến trong lòng gã thầm hoảng.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì!
Hai mươi phút!
Hai mươi phút đó đã đi đâu? Chuyện gì xảy ra?