Chương 1814: Nhà ăn công nhân
- Thật là khinh người quá đáng!
Trong phòng làm việc, sắc mặt Văn Vũ Nghiên lạnh băng đóng máy ghi âm trong tay, nổi giận đùng đùng quát:
- Không ngờ câu kết người ngoài hố tiền của công ty, lấy tiền công ty bỏ vào túi mình!
Tần Dương thì vẻ mặt bình tĩnh:
- Tập đoàn Thiên Bác to lớn, có vài con chuột to là chuyện bình thường, không đáng tức giận, xử lý là được.
Văn Vũ Nghiên bực bội nói:
- Anh không nghe mới rồi ông ta nói gì sao? Tuy lúc trước ông ta cũng làm hành vi đó nhưng làm rất bí ẩn, không dám càn rỡ giống như vậy. Từ khi tôi tiếp nhận Thiên Bác thì ông ta mới dám làm nhiều chuyện mà không sợ gì, cố hốt nhiều tiền, rõ ràng là cho rằng tôi dễ ức hiếp!
Tần Dương cười nói:
- Căn cứ pháp luật tương quan thì ông ta đã mắc tội xâm phạm chức vụ, thật sự muốn xử ông ta thì hoàn toàn có thể cân nhắc mức hình phạt. Số tiền năm chục triệu đủ cho ông ta ngồi tù chung thân, cô định làm thế nào?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu, nói:
- Tuy rằng tôi cũng ước gì làm như vậy, nhưng vì sự phát triển của công ty và lòng người, tôi không thể làm thế. Tạm thời làm như lời ông ta nói, tìm ra sổ sách và chứng cứ tương quan, sau đó nói chuyện với ông ta, bắt ói ra toàn bộ tài sản đã ngầm chiếm của công ty rồi tự mình nghỉ việc!
Tần Dương cười nói:
- Giải quyết như vậy cũng hay, người giống như ông ta thường rất khôn khéo biết điều, một khi phát hiện sự việc đã bại lộ, có lẽ sẽ ra vẻ đáng thương với cô.
- Ra vẻ đáng thương?
Văn Vũ Nghiên cười khẩy nói:
- Tôi cho ông ta tự xin từ chức đã trọn tình trọn nghĩa rồi, chứ không thì tống thẳng vào tù luôn!
Tần Dương cười hỏi:
- Chúng ta tiếp tục không?
Văn Vũ Nghiên thu lại lửa giận, sắc mặt bình tĩnh trả lời:
- Mới rồi tôi giận quá, để ông ta đi ra ngoài, có lẽ sau khi ra ngoài ông ta phát hiện mình mất một khoảng thời gian mà không có trí nhớ, có lẽ sẽ hoài nghi.
Tần Dương trả lời dửng dưng:
- Không sao, chúng ta chỉ cần kết quả, còn về ông ta nghĩ thế nào, lo âu hoảng hốt ra sao thì kệ. Vậy đi, lần sau hỏi xong tôi sẽ cho người đó ngủ, đợi qua vài phút rồi đánh thức.
Văn Vũ Nghiên gật đầu, nói:
- Vậy cũng được, không phải ta cần giải thích gì cho họ nhưng sợ đánh rắn động cỏ, khiến người tới sau phòng bị.
Tần Dương cười nói:
- Trừ phi năng lực tinh thần của người này vô cùng mạnh mẽ, có thể chống cự đồng thuật của tôi, nếu không thì phòng bị cỡ nào cũng vô dụng. Dù sao chúng ta chỉ muốn điểm yếu, thậm chí không cần chứng cứ thực sự, người trong lòng có quỷ tự nhiên sẽ chột dạ.
- Được, vậy tôi kêu người tiếp theo!
. . .
- Sắp mười hai giờ rồi, tạm nghỉ đi, buổi chiều lại tiếp tục.
Văn Vũ Nghiên kêu một chủ quản rời đi, dọn dẹp văn kiện trước mặt mình, nghiêng đầu thân thiết nhìn Tần Dương:
- Anh liên tục thôi miên bọn họ, có mệt lắm không?
Tần Dương xoa huyệt Thái Dương, nét mặt có chút rã rời:
- Tạm ổn, bọn họ chỉ là người thường, sức mạnh ý chí không quá mạnh mẽ, thôi miên bọn họ không khó khăn lắm.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Sức mạnh ý chí càng mạnh thì càng khó thôi miên, càng tiêu hao tinh lực phải không?
- Đúng vậy!
Tần Dương giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ:
- Ưm, đi ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại tiếp tục, khoảng hai mươi đến ba mươi phút một người thì buổi chiều đại khái có thể thôi miên bảy, tám người, cô sắp xếp thứ tự đi.
- Được, nhưng có mệt lắm không? Nếu vất vả cho anh quá thì giảm bớt người đi.
Tần Dương ngẫm nghĩ:
- Ước chừng tổng cộng có bao nhiêu người cần hẹn gặp?
- Khoảng mười người, có người hôm nay không đến được, ngày mai mới về kịp.
Tần Dương cười nói:
- Nếu ngày mai còn phải đến một chuyến thì hôm nay không cần gấp gáp, giảm bớt một nửa đi, buổi chiều bốn người, giữa trưa tôi tạm nghỉ.
- Được!
Tần Dương không sốt ruột một hơi hẹn gặp tất cả, dù sao liên tục thôi miên, dù sức đề kháng của đối phương rất yếu nhưng thi thố đồng thuật liên tục vẫn có chút áp lực.
- Đi nào, đi ăn cơm.
Tần Dương đứng dậy, thuận miệng nói:
- Công ty các người có nhà ăn công nhân đúng không? Đi nhà ăn đi, lười ra ngoài.
Văn Vũ Nghiên do dự một chút nói:
- Được rồi, anh quyết định. Vậy buổi tối tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn.
Tần Dương cười nói:
- Được, tôi sẽ không khách khí với cô.
Tập đoàn Thiên Bác là công ty lớn, có nhiều công nhân nên tự nhiên có nhà ăn riêng. Tần Dương và Văn Vũ Nghiên xuất hiện ở nhà ăn, thoáng chốc bị rất nhiều người nhìn thấy.
- Thanh niên đi cùng tổng giám đốc Văn là ai?
- Hình như quan hệ rất tốt, tổng giám đốc Văn còn cười nói vui vẻ nữa, không lẽ là bạn trai của tổng giám đốc Văn?
- Bạn trai cái con khỉ, đó là Tần Dương! Mấy người không xem tin đồn gần đây hả?
- Tần Dương!
- Ôi, thì ra là Tần Dương. Anh ta đến công ty làm gì?
- Nghe nói mãi đến trưa Tần Dương đều ở trong văn phòng tổng giám đốc, quản lý Cao của ngành mua hàng, quản lý Lý của ngành bán hàng, quản lý Tôn của phòng kế hoạch đều bị tổng giám đốc Văn hẹn gặp, không biết nói chuyện gì nữa.
- Thần tượng! Nếu không có tổng giám đốc Văn ở thì chắc chắn tôi sẽ đi lên xin chữ ký!
- Sợ gì, lên luôn đi, lúc này đâu phải giờ làm việc.
- Mấy người giỏi thì lên đi, không làm thì đừng nói sướng miệng!
. . .
Tần Dương không trông chờ vào việc mình không bị nhận ra, dù sao mình đi cùng Văn Vũ Nghiên tất nhiên sẽ thành điểm nóng chú ý, nhà ăn có ánh sáng sáng tốt, mình không cố ý hóa trang, chỉ đội mũ, sao có thể không bị người nhận ra?
Văn Vũ Nghiên trông thấy ánh mắt nóng cháy của công nhân xung quanh, nét mặt vi diệu:
- Danh nhân siêu lớn đúng là đi tới đâu cũng tự mang vầng sáng hút ánh mắt, thường ngày tôi đi nhà ăn dùng bữa nhưng chưa bao giờ bị người nhìn mãnh liệt như vậy, cảm giác giống như gấu trúc.
Tần Dương cười tươi nói:
- Con mắt nằm trên mặt người khác, tôi biết làm sao được? Bảo người ta đừng xem à?
Văn Vũ Nghiên không nhịn được cười khẽ, nụ cười này giống như núi băng hòa tan, muôn hoa đua nở, khiến vô số công nhân mắt sáng ngời, thậm chí có người nhìn thẫn thờ quên nhúc nhích đũa.
Tần Dương nhìn nụ cười xinh đẹp của Văn Vũ Nghiên, lại liếc qua đám công nhân trợn mắt há hốc mồm, cười trêu:
- Tôi nghĩ thường ngày chắc chắn cô ít khi đến đây ăn cơm.
Văn Vũ Nghiên cũng chú ý tới nụ cười của mình mang đến ảnh hưởng, tiềm thức ngừng cười:
- Ừ, có khi vội vàng tăng ca, hoặc là kêu trợ lý đem cơm lên cho tôi, hoặc kêu thức ăn bên ngoài đưa vào. Tại sao anh muốn xuống dưới ăn cơm? Không lẽ là dùng phương thức khác nói cho người khác rằng anh ủng hộ tôi?
Tần Dương chớp chớp mắt:
- Những người miệng rộng nuốt tiền tài của công ty sẽ không vì tôi ủng hộ cô mà không thèm tiền nữa.
Văn Vũ Nghiên cười cười, không nói chuyện, trong lòng bị ấm áp tràn ngập.
Cô thực hiểu biết Tần Dương, hắn chưa bao giờ là loại người thích nổi bật, dựa theo tính cách của hắn thì hôm nay chắc chắn muốn né tránh gặp người trong công ty, nhưng hắn chủ động đòi đến nhà ăn để dùng bữa, chẳng khác nào từ mặt nào đó nói cho người khác rằng hắn là bạn của mình, hắn ủng hộ mình.
Có lẽ Tần Dương không phải người của tập đoàn Thiên Bác, nhưng thanh danh và sức uy hiếp của hắn không nhỏ chút nào, hắn đi một chuyến có lẽ không thể thay đổi xu thế chung, nhưng vô hình biến đổi một vài thứ.