Chương 1815: Anh đừng để ý
Chung quy vẫn có người to gan, khi Tần Dương và Văn Vũ Nghiên ăn xong cơm trưa chuẩn bị rời đi, hai cô gái hai mươi mấy tuổi cẩn thận đến trước mặt Tần Dương, thấp thỏm bất an hỏi:
- Tần tiên sinh, chúng tôi là fan của anh, có thể chụp hình chung với anh không?
Tần Dương cười ngước đầu lên:
- Được chứ.
Hai cô gái mừng rỡ, Tần Dương đứng lên, mỉm cười chụp hình chung với hai cô gái.
Cảnh này thoáng chốc kích động càng nhiều người, cả đám xúm lại xin chữ ký, chụp hình chung. May mắn Văn Vũ Nghiên còn đứng ở bên cạnh, những người kia không làm quá lố.
Tần Dương thỏa mãn yêu cầu của mọi người, trong quá trình, Văn Vũ Nghiên mỉm cười ngồi một bên, yên lặng nhìn cảnh này.
Tần Dương bận rộn một lúc mới cùng Văn Vũ Nghiên đi ra nhà ăn, bỏ lại sau lưng đám công nhân bàn tán rôm rả. Nhiều công nhân đã ăn cơm xong nhưng không vội vã rời đi, chọn ở lại vây xem.
- Tại sao Tần Dương đến Thiên Bác?
- Anh ta và tổng giám đốc Văn đứng chung trông hợp ghê, trai tài gái sắc.
- Không thể nào, Tần Dương có bạn gái rồi, chắc sẽ không có gì với tổng giám đốc Văn đâu?
- Trước đó tổng giám đốc Văn gặp bắt cóc mà, Tần Dương có ơn cứu mạng với tổng giám đốc Văn, anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện sau đó có phát triển thế nào đều rất bình thường.
- Tôi vẫn cảm thấy có chút không bình thường. Tần Dương là người bận rộn, anh ta đến công ty của chúng ta, tiếp theo tổng giám đốc Văn không ngừng kêu các quản lý ngành tương quan vào gặp, tôi cảm thấy tổng giám đốc Văn sắp có hành động gì.
- Nói vậy cũng đúng, nghe nói vài cổ đông và cao tầng đều bằng mặt không bằng lòng với tổng giám đốc Văn, lén giở trò ngáng chân. Không lẽ Tần Dương đến giúp tổng giám đốc Văn?
- Vậy mới hợp lý, hai người vốn là bạn, nghe nói lúc trước tổng giám đốc Văn từng làm bổ trưởng phòng kế hoạch trong công ty của Tần Dương, hiện giờ tổng giám đốc Văn gặp được khó khăn, Tần Dương ra tay giúp đỡ cũng hợp lý. Tuy tổng giám đốc Văn giỏi giang, nhưng có một số việc người đàn ông làm càng đáng tin hơn.
- Cứ chờ xem đi, tôi phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả.
. . .
Tần Dương nghe nhiều tiếng nghị luận nhỏ giọng, nhưng không để bụng, cùng Văn Vũ Nghiên trở lại văn phòng tổng giám đốc.
- Anh quá được yêu thích, tôi là bà chủ của công ty này, vậy mà đứng bên cạnh anh chẳng có chút cảm giác tồn tại. Tôi thấy ánh mắt các nhân viên nữ nhìn anh như muốn nuốt sống luôn.
Tần Dương cười lớn:
- Bọn họ chỉ là thấy mới mẻ, nếu tôi mỗi ngày ở đây thì bọn họ sẽ cảm thấy không có gì hiếm lạ.
Lúc trước ở bệnh viện Văn Vũ Nghiên đã chứng kiến Tần Dương được yêu thích cỡ nào, các bác sĩ, y tá đều mặt dày xin chụp hình chung, ký tên.
- Anh nghỉ ngơi đi nhé?
Tần Dương khẽ ừ, ngồi xuống sofa:
- Tôi ngồi ở đây chợp mắt, cô làm việc của mình đi, không cần quản tôi.
Văn Vũ Nghiên cười khẽ nói:
- Ngủ ở đây không thoải mái, bên trong có một gian phòng nghỉ, anh vào trong nghỉ ngơi đi.
- Phòng nghỉ?
Tần Dương không để ý nhiều, nói:
- Được rồi, tôi ngủ ở đây sợ ảnh hưởng công tác của cô.
Tuy đang trong giờ nghỉ nhưng người cuồng công tác như Văn Vũ Nghiên thường ngày sẽ tăng ca thêm giờ, sao có thể bỏ qua giờ nghỉ trưa? Huống chi Văn Vũ Nghiên từng nói cô phải chỉnh sửa ghi âm, lấy ra một vài tin mấu chốt, sau đó sắp xếp lại các tin tức.
Văn Vũ Nghiên mang theo Tần Dương vào phòng nghỉ bên cạnh, đây là căn phòng bí mật lúc trước Văn Ngạn Hậu sử dụng, hiện giờ bị cô bỏ thêm một chiếc giường, làm chỗ nghỉ tạm. Nơi này chỉ một mình Văn Vũ Nghiên đi vào, ngay cả trợ lý của cô cũng không được phép vào.
Tần Dương không khách khí với Văn Vũ Nghiên, quét mắt một vòng, cười nói:
- Nơi này khá im lặng.
Văn Vũ Nghiên giải thích:
- Ngày thường tôi mệt mỏi cũng sẽ chợp mắt trong chỗ này. Thôi anh nghỉ đi, lát nữa chúng ta lại tiếp tục.
Tần Dương khẽ ừ, trực tiếp nằm xuống giường. Hắn mới nằm xuống đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng, theo bản năng mấp máy cánh mũi, phát hiện mùi thơm phát ra từ một cái áo sơ mi màu đen, bên dưới áo lộ ra ren hoa màu tím.
Áo sơ mi không gấp ngay ngắn, hiển nhiên mới vừa thay, bị tùy ý ném ở đầu giường.
Văn Vũ Nghiên thấy động tác của Tần Dương, cô đưa mắt nhìn vải ren tím nằm dưới lớp áo kia, ánh mắt thoáng chốc có chút lúng túng.
Nơi này vốn không có người khác tiến vào, cho nên đôi khi Văn Vũ Nghiên thay đồ cũng tùy ý hơn, nào ngờ bị Tần Dương nhìn thấy.
Văn Vũ Nghiên sải bước lại gần bắt lấy áo sơ mi, cũng túm lên thứ nằm dưới áo, cố gắng tự nhiên nói:
- Nơi này chỉ có tôi tiến vào, sở dĩ đồ đạc hơi lộn xộn, anh đừng để ý.
Tần Dương khó mà nói gì hơn, hắn thấy rõ thứ nằm dưới áo sơ mi, nhưng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trả lời:
- Cô là nữ cường mà, dồn hết tâm tư vào công tác, đồ đạc lộn xộn một chút cũng bình thường thôi.
Văn Vũ Nghiên cắn môi, sắc mặt hơi đỏ:
- Anh ngủ đi, tôi đi ra ngoài.
- Tốt!
Trong tay Văn Vũ Nghiên cầm áo sơ mi, ngượng ngùng cất nó ở trước mặt Tần Dương, cô mang ra khỏi phòng ở luôn, thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa phòng, trái tim luôn căng thẳng cao độ của Văn Vũ Nghiên bỗng đập nhanh điệu tango, gương mặt đỏ rực.
Thật là xấu hổ chết người.
Không ngờ bị hắn nhìn thấy.
Lúc nãy mình quên luôn nó, mất mặt quá.
Văn Vũ Nghiên trở về chỗ ngồi, nhét áo sơ mi vào hộc bàn công tác, hai tay xoa mặt, một hồi lâu sau sắc mặt mới bình tĩnh lại.
Văn Vũ Nghiên nghiêng đầu nhìn cửa phòng nghỉ khép kín, tâm tình vi diệu, chắc Tần Dương sẽ không nghĩ lung tung gì đâu?
Tầm mắt Văn Vũ Nghiên rơi vào điện thoại di động đặt trước mặt, nhớ lại chuyện Tần Dương đã làm hôm nay, tâm tình bỗng nhiên phấn chấn và ấm áp.
Cô rất rõ ràng, có mấy thứ này là cô có thể dễ dàng đấu ngã đám người chống lại mình, dù không thể đánh ngã nhưng nắm điểm yếu của bọn họ thì dù thế nào họ cũng không dám làm trời làm đất nữa.
Tần Dương thật giỏi.
Tuy là thủ đoạn phi thường nhưng hiệu quả cực kỳ sắc bén, có thể nói một chiêu đánh gục.
Văn Vũ Nghiên sao chép ghi âm vào máy vi tính, mở ra phần mềm chỉnh sửa, bắt đầu xử lý những ghi âm này, làm một lúc thì tay cô bỗng ngừng lại.
Lúc trước mẹ có nói với mình là nên dùng một ít thủ đoạn phi thường để trấn áp đám người kia, nhưng mình có ý tưởng khác, kiên trì dùng thủ đoạn bình thường. Nhưng Tần Dương đến, dùng thủ đoạn phi thường giúp mình, vây mà tại sao trong lòng mình không có chút cảm xúc phản đối nào?
Tuy rằng đồng thuật thôi miên của Tần Dương vô cùng bá đạo, có thể trực tiếp vạch trần bộ mặt giả tạo của đối phương, khui ra bí mật trong lòng đối phương, thủ đoạn này có thể nói là hiệu suất cao, nhưng hắn muốn giúp, mình dễ dàng đồng ý nhận giúp, thật sự chỉ vì thủ đoạn này đem lại hiệu suất cao hay sao? Dù sao ngay lúc đó mình không hề biết hắn sẽ dùng đồng thuật, vậy mà vẫn đồng ý ngay.