Chương 1816: Anh treo một chức vụ trong công ty của tôi đi
Trong phòng làm việc, Văn Vũ Nghiên tâm tình phức tạp. Trong phòng nghỉ, Tần Dương không suy nghĩ nhiều, một chút lúng túng mà thôi, không phải việc lớn gì.
Tần Dương ngủ một tiếng rưỡi, chút buồn ngủ trước khi chợp mắt rất nhanh biến mất hết, lại trở nên tinh thần phơi phới.
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương ra khỏi phòng, nở nụ cười nói:
- Xem kết quả thì anh ngủ ngon nhỉ?
Tần Dương cười tươi nói:
- Đúng rồi, ngủ say gần hai tiếng đồng hồ, đủ cho hoạt động bình thường một ngày.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Có thể ngủ ngay được sao?
- Mệt mỏi tự nhiên ngủ ngon, sao vậy? Nghe giọng điệu của cô thì chất lượng giấc ngủ không được tốt à?
Văn Vũ Nghiên nhẹ gật đầu:
- Có lẽ là vì trong lòng tôi suy nghĩ nhiều, đôi khi rất buồn ngủ nhưng mắt cứ mở to, dù ngủ cũng chỉ là chợp mắt, dễ bị bừng tỉnh, tôi hoài nghi có phải mình suy nhược thần kinh hay không.
Tần Dương không quá để bụng, trả lời tùy ý:
- Nữ cường giống như cô làm việc quần quật, xảy ra vấn đề là bình thường. Vậy đi, lát nữa tôi châm cứu rồi cho cô hai liều thuốc, tin tưởng chất lượng ngủ của cô sẽ tốt lên nhiều.
Văn Vũ Nghiên mắt sáng ngời:
- Châm cứu hả? Khi nào được?
Tần Dương giơ tay xem đồng hồ:
- Chiều hôm nay còn có chuyện, vậy đi, ngày mai tôi còn đến, chờ lúc ăn cơm nghỉ trưa tôi sẽ châm cứu cho cô, không mất bao lâu.
Văn Vũ Nghiên cũng không khách khí, nhanh gọn đồng ý nói:
- Tốt, thế thì tôi không khách khí, gần đây ít ngủ khiến mỗi ngày uể oải, dễ thấy mệt mỏi.
Tần Dương cười nói:
- Ngày hè oi bức khó ngủ, vốn đã thiếu tinh lực cộng thêm vất vả tốn sức, thời tiết nóng nực, thổi điều hòa, ai đều muốn ngủ. Cô chuẩn bị kêu người vào đi, tôi rửa mặt một cái là có thể bắt đầu.
- Được!
Văn Vũ Nghiên lại lục tục kêu vài người vào văn phòng tổng giám đốc của mình. Có lẽ đã có ba người buổi sáng làm gương, khiến vài người cảm giác nguy hiểm, họ giữ tâm lý đề phòng cao độ. Nhưng giống như Tần Dương trừ phi năng lực tinh thần rất mạnh, có thể ngăn được đồng thuật, chứ không thì giữ cảnh giác cỡ nào cũng vô dụng.
Cơ bản mỗi người đều có vấn đề hoặc lớn hoặc nhỏ, một cổ đông nghiêm trọng nhất còn liên lụy một vụ án mạng, làm Tần Dương và Văn Vũ Nghiên giật nảy mình.
Cổ động này khai ra mình hại người như thế nào, sau khi Tần Dương trưng cầu ý kiến của Văn Vũ Nghiên thì gửi đoạn ghi âm này cho Kiều Vi, kêu cô điều tra nắm giữ chứng cứ. Đã có khẩu cung tường tận của nghi phạm thì không khó tìm ra chứng cứ đối ứng, việc phá án trống không tìm manh mối sẽ rất khó, chứ lần mò ngược trở về thì dù là chim non mới vào nghề cũng làm được.
Nhóm người này đều có liên hệ với nhau, bọn họ trao đổi xong đều hoảng sợ, dường như mỗi người vào văn phòng tổng giám đốc đều gặp Tần Dương xong đều không hẹn mà cùng thiếp ngủ.
Chuyện này là sao?
Đám người này đều là cáo già, bọn họ loáng thoáng đoán được một khả năng, dù sao trên mạng có phỏng đoán đáng tin về năng lực thôi miên của Tần Dương.
Hôm nay cả nhóm bọn họ đều bị thôi miên rồi sao?
Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng khủng hoảng vẫn chiếm cứ trái tim của họ, ai mà chẳng có bí mật không thể cho người khác biết bị giấu nhẹm trong lòng?
Những người kia ngồi trên cao tầng công ty, đấu đá lẫn nhau, các loại thủ đoạn âm u, câu kết, nếu bị người phanh phui ra thì làm sao xoay sở?
Hậu quả trực tiếp đó là bốn người vốn được hẹn sáng hôm sau đến gặp mặt nói chuyện, nhưng có ba người không tới, hai cổ đông ‘bệnh nặng’ nằm liệt giường, một quản lý cấp cao sợ đến nỗi xin nghỉ đông đi nước ngoài du lịch.
- Bọn họ đều thu được tiếng gió, hẳn là ngày hôm qua những người kia bình tĩnh suy nghĩ lại, những người khác thì sợ.
Văn Vũ Nghiên không bất ngờ trước kết quả này, bình tĩnh nói:
- Mấy người có vấn đề nhiều nhất đều bị tôi gọi đến ngày hôm qua, còn lại vài người chắc chắn cũng có vấn đề nhưng sẽ không quá lớn, bọn họ là loại nhân vật đi theo phất cờ hò reo, khi dễ tôi tuổi nhỏ, định thừa dịp chia quyền lợi lớn hơn trong công ty.
Tần Dương cười hỏi:
- Cô định làm thế nào?
- Ngày mai mở cuộc họp giám đốc và cao tầng, tôi nghĩ có mấy thứ này trong tay đã đủ khiến bọn họ buông bỏ chống cự.
Tần Dương cười nói:
- Ừm, vậy ngày mai tôi sẽ đến thêm một ngày, xem uy phong của tổng giám đốc Văn.
Văn Vũ Nghiên liếc xéo Tần Dương:
- Tôi nào có uy phong gì, bị đám người này khi dễ đây này, đang cầu cứu anh tới giúp. À phải rồi, hay là anh treo chức vụ trong công ty của tôi đi? Tuy rằng lần này hẳn là không thành vấn đề, nhưng khó bảo đảm về sau còn có lúc nhờ anh hỗ trợ, nếu anh treo chức vụ, tôi nghĩ sẽ có tác dụng kinh sợ đám người kia.
Tần Dương cười tủm tỉm hỏi:
- Có phát tiền lương không?
Văn Vũ Nghiên cũng híp mắt cười nói:
- Phát, lương một năm . . . ưm, mười triệu đi, sao nào? Anh đừng ngại ít thì tốt rồi.
Tần Dương cười lớn:
- Lương một năm mười triệu đã xem như hàng đầu trong giới đi làm thuê Trung Quốc rồi, tôi còn nhớ lúc trước lão Tạ làm CEO ở Bá Nạp, một năm cũng thu được cỡ mười triệu, đó là tính luôn chia huê hồng gì đó.
Mắt Văn Vũ Nghiên sáng trong suốt nhìn Tần Dương:
- Năng lực này của anh siêu kinh dị, nếu vận dụng tốt thì có lẽ sẽ mang đến ích lợi vô cùng lớn, tôi hy vọng lợi dụng tên tuổi của anh kinh sợ đám người trong công ty, anh cũng biết là công ty lớn thì có đủ mọi thành phần.
Tần Dương hào hứng hỏi:
- Cô định cho tôi chức vụ gì?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Cố vấn, thanh tra gì đó, tóm lại là cho có tên tuổi thôi, nhưng chức năng giống nhau, đó là bắt hành vi tham ô hủ bại trong công ty của tôi, dù sao không có ai trốn thoát thẩm tra của anh được. Anh yên tâm, tôi sẽ không được đằng chân lân đằng đầu chiếm dụng nhiều thời gian của anh, cùng lắm là khi gặp được phiền phức thì mời anh hỗ trợ một chút mà thôi.
Tần Dương cười hỏi:
- Chẳng phải lúc trước cô không muốn nhận trợ giúp của dì Thu sao?
Văn Vũ Nghiên lộ nét mặt ngượng ngùng, dù sao nói sâu hơn về việc này thì khá là lúng túng. Cô lườm Tần Dương một cái, hừ mũi nói:
- Lòng người cách bụng, mẹ của tôi không biết đồng thuật, không thể nào cầm dao dí vào cổ người ta buộc người ta đồng ý, đúng không nào? Anh cứ nói là có chịu hay không đi?
Treo tên tuổi cố vấn giống như danh nghĩa cố vấn trong đội cảnh sát hình sự của Tần Dương, Văn Vũ Nghiên là bạn của hắn, hơn nữa với quan hệ của dì Thu và sư phụ nên hắn tự nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa quan hệ của hai người như hiện giờ khiến Tần Dương cảm thấy khá dễ chịu.
- Đồng ý, sao mà từ chối được? Đó là mười triệu chứ không phải một nghìn tệ, tại sao tôi phải từ chối?
Văn Vũ Nghiên nghe Tần Dương đồng ý, trên mặt thoáng chốc lộ ra mấy phần mừng rỡ:
- Vậy thì tốt, chút tôi sẽ đưa hợp đồng cố vấn cho anh, tôi trao quyền cho anh điều tra tất cả hành vi tham ô hủ bại trong công ty.