Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1806 - Chương 1817: Suy Nghĩ Bay Xa

Chương 1817: Suy nghĩ bay xa
 

Giữa trưa Tần Dương vẫn cùng Văn Vũ Nghiên đến nhà ăn công nhân để dùng bữa, dọc đường đi bị các ánh mắt khác lạ chú ý, và vài lời thì thầm khe khẽ.

- Mấy người nghe nói gì chưa? Mấy người bị tổng giám đốc Văn hẹn gặp nói chuyện hôm nay chỉ có một người đi, mấy người khác sợ đến nỗi giả bệnh.

- Bọn họ rốt cuộc đã nói những gì?

- Ai biết được, những người này đều là quản lý cấp cao, bọn họ không mở miệng thì chúng ta lấy gì biết? Nhưng cứ cảm giác sắp có bão đến. Này Tiểu Lý, cậu làm ở hành chính, có nghe thấy tiếng gió gì không?

- Tôi chỉ biết ngày mai tổng giám đốc Văn sẽ mở cuộc họp cao tầng, giám đốc và quản lý cấp cao đều phải tham gia, mặc kệ phát sinh sự tình gì thì mọi chuyện sẽ rõ ràng vào ngày mai.

- Nghe nói Tần Dương liên tục đến hai ngày rồi, anh ta tới làm gì?

- Ai biết, nhưng trông không giống như tới chơi, chắc có liên quan công tác.

. . .

Văn Vũ Nghiên và Tần Dương ngồi ở bàn trong góc nhà ăn, thính lực của cô không bằng Tần Dương nhưng đại khái đoán được mọi người đang thảo luận cái gì.

- Vừa rồi tôi nghe trợ lý hội báo, trên mạng đã lan truyền chuyện anh đến công ty chúng tôi, có nhà báo đến tận cửa nhưng bị ngăn trở không vào được, xem ra cánh nhà báo theo dõi anh chặt chẽ nhỉ.

Tần Dương bĩu môi nói:

- Bọn họ rảnh quá mà, đàn ông như tôi có gì hay ho mà phỏng vấn.

Văn Vũ Nghiên tùy tay gắp mấy miếng thịt mỡ kho bỏ vào chén của Tần Dương, động tác thực tự nhiên:

- Đó là bởi vì anh chưa bao giờ nhận phỏng vấn, thứ gì ít thì quý, nếu ai có thể làm chuyên mục phỏng vấn anh sẽ là chuyện cực kỳ ghê gớm.

Tần Dương nhìn thịt kho trước mặt mình, đột nhiên nhớ lại thời gian ở trường học.

- Thích ăn thịt kho, nhưng không dám ăn thịt mỡ, sợ mập, mấy năm nay cô vẫn không sửa thói quen này sao?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:

- Đã là thói quen tự nhiên rất khó sửa, cho anh ăn, vỗ béo anh!

Ánh mắt Tần Dương dịu dàng hơn, câu trước hắn hỏi và câu sau đáp lại của cô giống hệt đoạn đối thoại về thịt kho hồi hai người ngồi ở căn tin trường học. Lần đó Văn Vũ Nghiên cũng thật tự nhiên gắp thịt mỡ trong bát của mình cho Tần Dương.

Tần Dương kẹp miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên cười nói:

- Mới như ngày hôm qua.

Mắt của Văn Vũ Nghiên cũng đọng lại dịu dàng, cô rũ mí mắt, nhìn thịt trong dĩa, nhẹ giọng nói:

- Đúng rồi, thời gian qua nhanh, sự đời cũng thay đổi quá mau.

Trong lòng Tần Dương dâng trào cảm xúc, ba năm, quan hệ giữa hai người từ xa lạ đến thân cận, từ thân cận đến lúng túng, từ lúng túng đổi về thân thiết, trong quãng thời gian này đã trải qua biết bao nhiêu chuyện?

Tuy Văn Vũ Nghiên luôn tập trung vào sự nghiệp, nhưng hiện tại ngẫu nhiên quay đầu, có khi thấy hâm mộ Hàn Thanh Thanh. Một người phụ nữ cả đời tìm được người đàn ông thương mình, yêu mình, cùng mình đi qua cuộc đời mới là sự nghiệp thành công nhất. Nhưng ngẫm lại ân oán giữa cha mình và Tần Dương thì Văn Vũ Nghiên tự thấy vui mừng, nếu lúc trước cô và hắn bên nhau thì sẽ có biến cố thế nào? Hiện tại còn có thể yêu nhau không? Hoặc nên nói là có thể thoải mái tự nhiên trò chuyện giống như hiện giờ.

Có lẽ tất cả điều này đều là ông trời sắp đặt.

Hoặc đây là ý trời.

Sau đó hai người hơi im lặng, ăn xong liền trở lại văn phòng.

Văn Vũ Nghiên hỏi dò:

- Hiện tại . . . Châm cứu hả?

Tần Dương giấu đi tâm tình vi diệu lúc nãy, mỉm cười nói:

- Được chứ, nhưng châm cứu phải lộ lưng và chân, cô có sợ không?

Mặt Văn Vũ Nghiên ửng đỏ, trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý, trừ phần đầu và tay ra, ai có thể cách quần áo ghim kim?

- Chỉ lộ lưng thôi, mặc áo tắm đi bể bơi cũng lộ lưng đấy thôi, không có gì, huống chi đây là trị bệnh.

Tần Dương cười nói:

- Đúng rồi. Cô nằm sấp, lộ lưng ra là được.

Nếu bảo Văn Vũ Nghiên không thấy xấu hổ thì đương nhiên là không thể nào, nếu như là người khác, cô chắc chắn quả quyết từ chối. Nhưng đối phương là Tần Dương, trong lòng Văn Vũ Nghiên hoàn toàn không có bất cứ mâu thuẫn, thậm chí còn có hai phần mong đợi đáng xấu hổ.

- Ừ, vào phòng nghỉ đi, anh chờ chút, tôi thay đồ.

Văn Vũ Nghiên cắn môi, chủ động vào phòng nghỉ, không lâu sau Tần Dương nghe tiếng cô gọi:

- Thay xong rồi, anh vào đi.

Tần Dương vuốt sống mũi đi vào.

Văn Vũ Nghiên không phải loại người già mồm, một khi làm ra quyết định thì sẽ không nhăn nhó, khi Tần Dương đi vào cô đã nằm sấp chờ.

Văn Vũ Nghiên mặc quần đùi thể thao, mặc ngược áo sơ mi lộ ra lưng.

Biện pháp này không tệ.

Tần Dương không nói nhiều, trực tiếp lấy ra ngân châm, bắt đầu châm cứu cho Văn Vũ Nghiên.

Đợt này châm cứu không tính là chữa bệnh, chỉ có thể xem như bảo vệ sức khoẻ, thuộc về kích động huyệt vị kích phát khí huyết trong người Văn Vũ Nghiên. Qua khoảng hai mươi phút, Tần Dương rút kim ra.

- Được rồi, cô mặc đồ vào đi, tôi xoa bóp đầu và cổ vai cho cô.

Mặt Văn Vũ Nghiên đỏ ửng, nhanh chóng mặc áo đàng hoàng. Tần Dương lại vào phòng, xoa bóp đầu cho cô.

Tay Tần Dương mát- xa rất dễ chịu, mang theo chút nội khí, hiệu quả xoa bóp hơn hẳn thợ mát- xa bình thường, Văn Vũ Nghiên cảm giác đầu óc nhẹ hẫng, thoải mái vô cùng, bất giác thiếp ngủ, cô ngủ rất sâu.

Tần Dương rút tay về, đi ra ngoài, cầm bút viết một đơn thuốc, đặt nó ở trước máy vi tính của cô. Tần Dương xem đồng hồ, lặng lẽ ra văn phòng tổng giám đốc, còn dặn trợ lý của Văn Vũ Nghiên, bảo rằng cô quá mệt mỏi, để cô ngủ hai tiếng, đừng đi vào quấy rầy.

Trợ lý gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Tần Dương có chút vi diệu.

Quá mệt mỏi?

Ngủ?

Các người một nam một nữ đã làm việc gì trong phòng làm việc của tổng giám đốc mà mệt đến mức đó?

Sức tưởng tượng của trợ lý thoáng chốc bay cao bay xa.

Văn Vũ Nghiên cảm thấy mình đã ngủ một giấc siêu thoải mái, tiềm thức cho rằng đang nằm trên giường ở nhà, mở mắt ra mới phát hiện thì ra đang trong phòng nghỉ ở công ty.

A, nhớ ra rồi, Tần Dương châm cứu cho mình xong nói sẽ xoa bóp đầu và cổ vai, mình cảm thấy rất thoải mái rồi . . . thiếp ngủ?

Văn Vũ Nghiên ngồi dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng tràn đầy, giơ tay xem đồng hồ, phát hiện đã hai giờ rưỡi.

Cô nhìn quanh, không thấy Tần Dương, lại nhìn trên người, quần áo cũng ngay ngắn.

Người kia đâu?

Văn Vũ Nghiên đứng lên, vuốt lại mái tóc, đi ra phòng nghỉ, vẫn không thấy Tần Dương. Cô nhìn trên bàn làm việc của mình có thêm một tờ đơn thuốc có ký tên.

Văn Vũ Nghiên ngồi trên ghế làm việc, nhấn chuông gọi, kêu trợ lý vào.

- Tần Dương đi lúc nào?

- Ước chừng hơn một giờ trưa.

Trợ lý nhìn Văn Vũ Nghiên mặt tươi rói nhưng tóc hơi rối, ánh mắt không kiềm được đảo qua, không lẽ mình đoán đúng rồi? Chắc chuyện sẽ không làm người giật mình như thế chứ?
Bình Luận (0)
Comment