Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1807 - Chương 1818: Bẻ Gãy Nghiền Nát

Chương 1818: Bẻ gãy nghiền nát
 

Văn Vũ Nghiên thấy ánh mắt hơi quái dị của trợ lý, nhíu mày hỏi:

- Lúc đi anh ấy có nói cái gì không?

Trợ lý thành thật trả lời:

- Anh ta nói tổng giám đốc Văn mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, dặn tôi trong vòng hai tiếng đừng quấy rầy cô.

Mệt mỏi?

Nghỉ ngơi?

Văn Vũ Nghiên thông minh lập tức hiểu được ánh mắt quái dị vừa rồi của trợ lý là do đâu, khoát tay nói:

- Thân thể của tôi không thoải mái nên mời anh ta chữa bệnh cho, anh ta là thần y có bỏ tiền ra cũng không mời được. Đi ra ngoài đi, đừng đoán mò rồi đồn bậy bạ.

Trợ lý đã hiểu, thì ra là trị bệnh.

- Vâng thưa tổng giám đốc Văn, vậy tôi đi ra ngoài trước.

Trợ lý đi ra rồi, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Văn Vũ Nghiên ửng đỏ hai gò má, tuy tên kia nói sự thật nhưng sao dùng từ khiến người hiểu lầm như thế?

Nhớ lại vừa rồi mình khoe lưng nằm ở trước mặt Tần Dương, nhịp tim của Văn Vũ Nghiên một lần nữa rối loạn.

Văn Vũ Nghiên từ từ thở hắt ra, đặt tinh lực vào việc tuyển chọn mấy cuộc đối thoại, ngày mai mở họp ban giám đốc sẽ cần dùng nó.

Ngày thứ hai, Văn Vũ Nghiên đến công ty sớm. Có lẽ nhờ hôm qua Tần Dương châm cứu xoa bóp nên cô ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị, điều này làm cô một lần nữa cảm thấy khiếp sợ vì y thuật của Tần Dương.

- Hôm qua cô ngủ có ngon không?

Tần Dương đi vào văn phòng của Văn Vũ Nghiên, cười hỏi, cũng tự động tìm tách trà, tự pha trà uống. Nhiệm vụ của hắn đều hoàn thành, hôm nay thật ra là xem cuộc chiến, thuận tiện ký hợp đồng cố vấn.

- Lâu rồi không ngủ tốt như vậy, châm cứu của anh rất có hiệu quả. Bệnh này chỉ cần chữa một lần là hết rồi sao?

Tần Dương bỏ lá trà vào, hứng nước sôi:

- Chủ yếu vẫn cần thuốc đông y điều dưỡng, châm cứu một lần là đủ rồi.

- À, tôi đã đưa đơn thuốc cho mẹ, hôm nay về hẳn là có thể bắt đầu uống thuốc.

Tần Dương khẽ ừ:

- Cô đã sẵn sàng chưa?

Văn Vũ Nghiên hiểu Tần Dương ám chỉ chuyện gì, mỉm cười nói:

- Đã sẵn sàng, anh chờ xem màn kịch hay đi. À phải rồi, đã chuẩn bị hợp đồng, anh ký hợp đồng trước đi.

Tần Dương cầm hợp đồng đơn giản nhìn lướt qua, tùy tay ký tên của mình. Văn Vũ Nghiên kêu trợ lý vào cầm hiệp ước đi giao cho ngành nhân sự.

- Tổng giám đốc Văn, đến giờ họp rồi, mọi người đều có mặt.

Văn Vũ Nghiên đứng lên, nét mặt trở lại trong trẻo lạnh lùng, trên người lần thứ hai lộ ra phong độ của tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo.

- Đi nào.

Tần Dương cười nhìn Văn Vũ Nghiên, ra vẻ tặc lưỡi lấy làm lạ, làm cô suýt không giữ được dáng vẻ nghiêm túc, bực bội liếc xéo hắn.

Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cùng đi vào phòng họp. Văn Vũ Nghiên ngồi vị trí tổng giám đốc, kêu trợ lý thêm một cái ghế đặt cạnh mình.

- Tổng giám đốc Văn, hôm nay cử hành cuộc họp cao tầng của nội bộ công ty chúng ta, không phải thành viên cao tầng của công ty thì không nên xuất hiện tại nơi này.

Cuộc họp còn chưa bắt đầu, Cao Phong bên ngành mua hàng nhìn Tần Dương, giành lên tiếng trước, còn cười giả tạo nói với Tần Dương:

- Tần tiên sinh, không phải tôi nhằm vào cậu, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ thì không thành quy tắc được, mong Tần tiên sinh thứ lỗi.

Tần Dương cười cười, cũng không mở miệng.

Hắn không cần thiết tranh chấp với kẻ xui xẻo sắp bị đuổi ra công ty, hành vi đó rất nhàm chán.

Văn Vũ Nghiên lạnh lùng nói:

- Tần Dương tiên sinh đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Bác, đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của tập đoàn, chuyên môn phụ trách tra xét xử lý vấn đề thành viên trong công ty tham ô hủ bại. Do đó, anh ta hoàn toàn có tư cách tham gia cuộc họp lần này!

Tra xét xử lý tham ô hủ bại?

Các cao tầng, giám đốc công ty đang ngồi đều thay đổi sắc mặt. Một ông già bụng bự hơn năm mươi tuổi nhíu mày nói:

- Tổng giám đốc Văn, tại sao chúng tôi không biết việc này?

Văn Vũ Nghiên lạnh nhạt nói:

- Tôi là chủ tịch, tôi tự nhiên có quyền lợi quyết định.

Ông già kia hơi nghiêng người dựa vào lưng ghế, không nói chuyện mà liếc sang mấy người đàn ông khác.

- Tổng giám đốc Văn, về chức vụ cố vấn thì tôi không có ý kiến gì, dù sao danh tiếng của Tần tiên sinh vang vọng Trung Quốc, cậu ta giữ chức cố vấn của Thiên Bác chúng ta cũng đem lại ích lợi cho Thiên Bác. Nhưng tổng giám đốc Văn, cô nói chuyên phụ trách tra xét xử lý hành vi tham ô hủ bại thì không được tốt lắm.

- Đúng rồi, Tần tiên sinh mới đến, không hiểu biết phương thức vận chuyển của công ty, để cậu ta điều tra xử lý tham ô hủ bại thì không ổn.

Cao Phong đứng lên, ra vẻ suy nghĩ cho công ty:

- Theo như tôi biết thì trên danh nghĩa của Tần tiên sinh đã sở hữu nhiều xí nghiệp, tất cả đều có người chức nghiệp quản lý lo thay. Tuy Tần tiên sinh nổi tiếng khắp Trung Quốc nhưng không bày ra tài hoa hơn người về mặt thương nghiệp, tôi cảm thấy tổng giám đốc Văn ra quyết định này quá mức vội vàng, tốt nhất là hãy suy xét thận trọng hơn.

Văn Vũ Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Phong:

- Quản lý Cao, trong hạng mục thành Đông, ông và công ty Hồng Ngang âm thầm bắt tay báo giá giả, lợi dụng sổ sách giả hố công ty một số tiền lớn, thêm vào ông lạm dụng chức quyền lôi kéo nghiệp vụ cho công ty bao da đăng ký dưới tên của ông, trong khoảng thời gian này hố tiền công ty hết năm chục triệu, khẩu vị của ông không nhỏ.

Mặt Cao Phong không chút máu, theo bản năng đứng lên lớn tiếng phản bác nói:

- Tổng giám đốc Văn, là ai nói những lời này? Hoàn toàn là nói xấu!

Trợ lý sớm đặt laptop của Văn Vũ Nghiên ngay bên cạnh, cô tùy tay nhấn mở một đoạn ghi âm, bên trong vang lên giọng nói đờ đẫn của Cao Phong.

Trong phòng họp, mọi người khiếp sợ nghe ghi âm, ánh mắt nhìn Cao Phong đều biến đổi, không chỉ vì khiếp sợ cách làm của gã, dù sao không có tường nào không lọt gió, chuyện gã làm đã có nhiều người nghe được đôi chút. Mọi người khiếp sợ là nếu anh đã làm chuyện xấu sao tự dưng khai hết ra làm chi?

- Giả, đây là giả, các người đừng tin!

Mặt Cao Phong đỏ rần vung tay, lớn tiếng nói:

- Tổng giám đốc Văn, tập đoàn Thiên Bác là đám anh em già chúng tôi đi theo cha của cô cùng nhau tranh đấu gầy dựng, bây giờ cô định dùng ghi âm giả đối phó người làm công lâu năm như tôi, rất khiến người thất vọng đau khổ!

Văn Vũ Nghiên lạnh lùng liếc Cao Phong một cái:

- Quản lý Cao, ông nghĩ tôi không có chứng cứ thì sẽ trực tiếp nói ra miệng sao? Hai ngày trước tôi đã sai người điều tra những sổ sách đó rồi, cũng tìm được nhân chứng tương quan. Theo pháp luật hình sự, tội xâm phạm chức vụ với số tiền lớn có thể phán tù có thời hạn từ năm năm trở lên, tôi không biết năm chục triệu sẽ bị phán ở tù bao nhiêu năm, nhưng tôi nghĩ chắc cũng đủ ngồi tù chung thân.

Sắc mặt đỏ rực của Cao Phong thoáng chốc trắng bệch, gã biết Văn Vũ Nghiên đã nói đến mức này thì chứng minh cô thật sự đã chuẩn bị đầy đủ, nắm giữ đủ chứng cứ.

Trong phòng họp bỗng tràn ngập không khí kỳ lạ, nhiều người mặt ướt mồ hôi, bởi vì bọn họ biết Cao Phong là người đầu tiên bị kêu vào văn phòng tổng giám đốc nói chuyện, sau đó có người thứ hai, thứ ba, thứ tư đi vào.

Cao Phong thổ lộ nhiều bí mật như vậy, có khi nào chính mình trong thời gian thiếp ngủ cũng khai hết bí mật trong lòng không?

Ông già hơn năm mươi tuổi trán tuôn mồ hôi như mưa, mặt không chút máu, siết chặt nắm tay, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng họp bị người gõ vang, Kiều Vi mang theo hai cảnh sát hình sự xuất hiện trước cửa, quét mắt một vòng, ngừng lại trên mặt ông già mặt trắng bệch, giơ tay đưa ra lệnh bắt giữ.

- Chu Dương, ông liên can mưu sát Hà Viễn Phương, đây là lệnh bắt giữ, xin đi theo chúng tôi một chuyến!
Bình Luận (0)
Comment