Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1808 - Chương 1819: Chung Quy Có Duyên Không Phận Sao?

Chương 1819: Chung quy có duyên không phận sao?
 

Lúc Tần Dương đi ra phòng họp, trong căn phòng trừ Văn Vũ Nghiên ra, mọi người nhìn Tần Dương với ánh mắt tràn ngập sợ hãi và kính sợ, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ.

Cả quá trình Tần Dương không nói một lời, hắn là một người xem.

Điều hắn có thể làm cho Văn Vũ Nghiên thì đã làm xong lúc hai ngày trước rồi.

Giám đốc Chu Dương liên can mưu sát, bị đội cảnh sát hình sự mang đi. Cao Phong liên can tội xâm phạm chức vụ, chứng cứ vô cùng xác thực. Văn Vũ Nghiên tha cho Cao Phong một đường, bảo gã trả lại tất cả số tiền lừa công ty rồi tự mình từ chức thì sẽ được tha cho một lần. Những người còn lại đều là câm như hến, e sợ bị Văn Vũ Nghiên quay sang tính sổ, đặc biệt là những người từng tham gia cuộc gặp mặt nói chuyện kia càng sợ chết khiếp.

Văn Vũ Nghiên không đánh ngã từng người, chỉ lãnh đạm biểu thị trong tay của cô còn chứng cứ của nhiều người, hy vọng bọn họ một mình nói chuyện với cô, chủ động thừa nhận hơn nữa bù đắp lỗi lầm thì cô có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu ôm tâm lý may mắn, bị tóm đầu ra sẽ không được xử nhẹ, Những người không bị gọi đi nói chuyện cũng đừng mừng quá sớm, bởi vì Tần Dương tùy thời có thể nói chuyện với họ một bữa, sở dĩ thừa dịp còn chưa nói chuyện, bọn họ tốt nhất là chủ động khai hết ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Giám đốc Chu Dương và Cao Phong là hai người phản động kịch liệt nhất, bọn họ bị Văn Vũ Nghiên đập nát xử đẹp, những người đi theo Chu Dương tự bảo vệ mình còn không kịp, làm sao dám chống đối Văn Vũ Nghiên, làm khó dễ cô?

Ông cụ treo cổ, ngại mình sống lâu sao?

Có ai trong lòng không làm chút chuyện xấu xa?

Bọn họ biết tất cả điều này là do chàng trai im lặng ngồi bên cạnh Văn Vũ Nghiên làm, từ việc cô đặc biệt mời Tần Dương làm cố vấn chuyên phụ trách tra xét tham ô hủ bại là biết.

Ma quỷ!

Ma quỷ có thể dòm ngó lòng người!

Có người trong lòng thầm hận, nhưng càng nhiều người sợ hãi, kính sợ.

Nếu Tần Dương chỉ là một người thường, có lẽ những người kia sẽ không kiềm được xuống tay với hắn, cố tình hắn không phải một người thường.

Hắn là người tu hành, thực lực mạnh mẽ, bối cảnh cứng rắn.

Hắn còn là thần tượng quốc dân, nếu ai âm mưu đối phó hắn, cuối cùng bị lộ ra ngoài sáng thì tất nhiên sẽ là một con đường chết!

Rất nhiều người suy nghĩ nên lén nói chuyện với Văn Vũ Nghiên như thế nào. An toàn là số một, chẳng lẽ cứng cổ chờ vào tù ngồi mới chịu sao?

Những người làm trời làm đất giờ phút này trong lòng chỉ còn lại hối hận, còn những người làm đúng bổn phận thì tràn đầy phấn chấn, tổng giám đốc Văn ra tay quả nhiên hung tàn, trước tiên tê liệt các người rồi một chiêu diệt gọn.

Tuyệt sát!

Tần Dương trở lại văn phòng của Văn Vũ Nghiên, thoải mái ngồi xuống ghế, vươn vai, cười khẽ nói:

- Người đẹp tổng giám đốc càn quét phản nghịch, bè lũ xu nịnh bẻ gãy nghiền nát, ha ha!

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Cũng nhờ vào anh cả, không có chứng cứ cụ thể thì nhóm người này sẽ làm các loại thủ đoạn qua loa cho xong chuyện, khiến người có sức mà không có chỗ sử dụng, phải giống như bây giờ mạnh mẽ như sét mới hoàn toàn kinh sợ bọn cướp. Nói là mời ăn cơm, kết quả mỗi ngày đều ăn căn tin, đêm nay mời anh và Thanh Thanh ăn cơm.

Tần Dương chớp chớp mắt:

- Tôi thì không thành vấn đề, Thanh Thanh . . .

Tần Dương chưa nói xong Văn Vũ Nghiên đã mỉm cười mở miệng nói:

- Để tôi gọi Thanh Thanh.

Tần Dương cười nói:

- Vậy thì tôi không có ý kiến.

Văn Vũ Nghiên tự nhiên hiểu băn khoăn trong lòng của Tần Dương, sở dĩ cô chủ động ôm phần mời người.

Văn Vũ Nghiên thật lòng cảm tạ Tần Dương, chuyện tối hôm đó đã lấp đầy trái tim cô, thái độ nhân hậu dịu dàng của Hàn Thanh Thanh khiến cô cảm giác ấm áp.

- Tôi chuẩn bị một văn phòng cho anh ở ngay bên cạnh, không thể để anh không có chỗ làm việc, mỗi lần nói chuyện đều đến mượn văn phòng của tôi.

Tần Dương cười nói:

- Mười triệu của cô chắc chắn lỗ vốn rồi. Hôm nay làm ra chuyện như vậy, trong thời gian ngắn ai dám hứng gió tiếp tục gây án? Có lẽ trong thời gian dài tôi sẽ rảnh rỗi, dù sao cô sẽ không gặp chút chuyện nhỏ là kêu tôi đến làm này làm kia, như vậy không có lợi cho công ty của cô đoàn kết.

Hơi tạm dừng, Tần Dương bổ sung thêm:

- Đừng nói với bên ngoài chuyện tôi dùng đồng thuật thôi miên ép cung, nếu có người hỏi thì cứ nói là trò chuyện rồi bọn họ tự khai, mặc kệ người ta có tin hay không đều phải nói như vậy.

Văn Vũ Nghiên tự nhiên hiểu được, mỉm cười nói:

- Yên tâm, tôi hiểu.

Nếu lộ ra chuyện Tần Dương dùng đồng thuật thôi miên cưỡng bức hỏi ra lòng người thì sẽ dấy lên sóng gió. Có lẽ có người khâm phục, nhưng sợ rằng cũng sẽ làm cho người căm hận, tuy Tần Dương không sợ gì, nhưng ai mà chẳng muốn ít đi phiền phức?

Người giỏi về đồng thuật hoặc bí thuật năng lực tinh thần tương tự đều dễ dàng làm cho người kiêng kỵ, tựa như sư công Miêu Kiếm Cung, tuy có tên hiệu bá khí là Tam Nhãn Thần Quân, nhưng thật ra rất nhiều người ôm lòng băn khoăn với hắn ta, dù sao trong lòng ai mà không có chút xấu xa? Lỡ hôm nào bị Miêu Kiếm Cung thôi miên một phát, bí mật bị lộ ra ngoài sáng thì làm thế nào?

Có tiền đề đó, rất nhiều người vốn có cơ hội thành bạn bè nhưng vì băn khoăn mà không dám đến gần, sở dĩ nói ra thì Miêu Kiếm Cung đông bạn bè, nhưng không nhiều người bạn cứng có thể thật lòng với nhau. Đương nhiên, xã hội này vốn hiện thực như vậy, con người sống trên đời được bao nhiêu người bạn thật lòng?

Tần Dương tự nhiên sẽ không thi thố đồng thuật lên bạn của mình, nhưng người ta sẽ không thấy e ngại hắn được sao?

Tần Dương cũng không cách nào thay đổi loại tình huống này.

Đây là cái giá phải trả khi tu hành đồng thuật, càng nổi tiếng, thực lực càng mạnh thì ‘hiệu quả’ này càng rõ ràng hơn.

Tần Dương giơ cổ tay lên xem đồng hồ:

- Tốt rồi, tôi nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người muốn nói chuyện với cô, tôi đi trước, buổi tối gặp.

Văn Vũ Nghiên đứng lên:

- Được, tôi tiễn anh!

Tần Dương khoát tay, cười nói:

- Cô làm việc của mình đi, cô là tổng giám đốc, tôi là làm công, làm gì cần cô tiễn.

Văn Vũ Nghiên nhoẻn miệng cười:

- Anh là người tài năng dị sĩ, tôi chiêu hiền đãi sĩ không được sao?

Tần Dương nghẹn họng, giơ ngón cái hướng Văn Vũ Nghiên, rồi xoay người đi.

Văn Vũ Nghiên đưa Tần Dương đến cửa thang máy mới trở về, ngồi trên ghế làm việc, cô nhớ những chi tiết hai người ở chung ba ngày qua, trong một chốc không kiềm được có chút thẫn thờ.

Nếu hắn có thể ngày ngày đi làm thì tốt biết mấy.

Văn Vũ Nghiên bị ý nghĩ thoáng hiện trong đầu làm giật nảy mình, nhưng giây sau thả lỏng, trong lòng thản nhiên, chính mình mong đợi như vậy không phải thực bình thường sao?

Một người bạn có thể tâm sự, một cố vấn đầy tài năng, một người đàn ông đáng giá tin cậy, khiến người có cảm giác an toàn, có ai mà không thích chứ?

Càng không nói đến qua đêm đó, bóng dáng đáp xuống của Tần Dương đã khắc trong lòng cô, từ đây khó quên.

Chính mình và hắn chung quy có duyên không phận sao?

Trái tim Văn Vũ Nghiên bỗng thấy đau nhói và chua xót.

- Tổng giám đốc Văn, quản lý Lý đến.

Giọng của trợ lý vang lên, ánh mắt Văn Vũ Nghiên hơi thay đổi, cảm xúc trên mặt giấu đi, khôi phục phong thái tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo, nghiêm túc nghiêm nghị, lạnh nhạt nói:

- Vào đi!
Bình Luận (0)
Comment