Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1809 - Chương 1820: Thâm Nhập Sahara

Chương 1820: Thâm nhập Sahara
 

- Về sớm vậy?

Lúc Tần Dương bước vào cửa, Hàn Thanh Thanh đang ngồi trên sofa ôm cuốn sách pháp luật xem, thấy hắn đi vào thì cô buông sách xuống, môi nở nụ cười.

- Ừm, đi bàng quan ban giám đốc cao tầng, tổng giám đốc Văn càn quét cả đám, bẻ gãy nghiền nát, anh không nói một câu nào thì chuyện đã kết thúc. À, thuận tay ký một hợp đồng cố vấn, tiếp theo không có việc gì làm nữa nên đi về.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Lương một năm mười triệu, đãi ngộ cố vấn của anh không thấp.

Tần Dương cười nói:

- Với người có tài thì không khó, với người không có tài thì khó. Cô ấy nhìn trúng đồng thuật của anh, dùng để kinh sợ hành vi tham ô hủ bại của cao tầng toàn công ty, mười triệu là con số lớn đối với công ty nhỏ, nhưng với tập đoàn Thiên Bác thì chỉ là một cọng lông của chín con trâu. Không nói đâu xa, chỉ nói lần này anh giúp cô ấy đào ra sổ sách đã lên đến trăm triệu, tổn thất gián tiếp cho công ty càng cao, chỉ riêng số tiền đó đủ làm thù lao bao nhiêu năm rồi.

Hàn Thanh Thanh công nhận nói:

- Cũng phải, người có tài quả nhiên kiếm tiền thực dễ dàng.

Tần Dương cười híp mắt trêu đùa nói:

- Thế nào cũng phải giỏi một việc, nếu không thì về sau anh làm sao nuôi gia đình sống qua ngay?

- Y thuật của anh tốt như vậy, đừng nói mở bệnh viện, dù mở phòng khám tư cũng có thể mỗi ngày hốt tiền rồi.

Tần Dương cười nói:

- Thật ra làm việc nghiêm túc cũng tốt, chờ khi nào anh rảnh sẽ mở bệnh viện thật, mở riêng một chuyên khoa, chuyên trị các bệnh lạ nan y, vừa nâng cao y thuật của mình vừa có thể giúp người.

- Nếu được vậy thì tốt, chỉ sợ anh không rảnh nổi.

Tần Dương cười gượng, đúng rồi, rảnh gì được.

Hắn treo chức trong bệnh viện số 1 thành phố nhưng đâu rảnh đi trực phòng khám?

- Đúng rồi, chị Vũ Nghiên nói buổi tối mời đi ăn cơm mà nhỉ?

Tần Dương gật đầu, hỏi:

- Cô ấy đã nói với em rồi?

- Ừm!

Tần Dương cười nói:

- Vậy đi ăn thôi, không ăn thì phí. Em đọc sách đi, anh lên lầu làm chút chuyện.

Tần Dương trở lại thư phòng, bấm số điện thoại của sư phụ.

- Sư phụ, chuyện bên con đã xử lý tốt, có thể lên đường được rồi. Nhưng con nghĩ chúng ta cố gắng hết sức giảm bớt số người đi cùng, giữ bí mật hết mức có thể. Bởi vì nếu tìm được kho báu, dù có thêm vài người cũng không thể vận chuyển được.

Mạc Vũ cười nói:

- Được, chủ yếu là thăm dò kho báu, nếu tìm được thì làm dấu, lần sau lái máy bay vận tải vào chuyển đi. Dù sao nhiều năm đều không có người tìm được, cũng không cần phải gấp.

- Ừm, con cũng nghĩ vậy, hơn nữa phải để lại người trong nhà, bên con mang theo Lucian và Tư Đồ Hương được rồi.

Đầu dây bên kia Mạc Vũ trầm ngâm vài giây:

- Ta sẽ không mang ai, đi một mình vậy. Dù sao có cường giả Chí Tôn Lucian, về sức chiến đấu không cần lo lắng.

- Được ạ, quyết định bốn người chúng ta, cũng cố gắng đừng mang theo nhiều đồ.

Mạc Vũ cười nói:

- Công tác chuẩn bị thì con có kinh nghiệm hơn ta, con chuẩn bị xong xuôi rồi nói cho ta biết là được.

- Vâng!

Tần Dương không dài dòng, đồng ý một tiếng rồi cúp máy. Giảm bớt người đi cùng cũng là vì an toàn của những người ở nhà như Hàn Thanh Thanh, dì La Thi Nhã, hắn không muốn vì một phút sơ sẩy mà để xảy ra vấn đề gì.

- Hương Hương, chuẩn bị theo tôi đến sa mạc Sahara ở Châu Phi.

- Biết, chúng ta đi làm gì, cần chuẩn bị gì?

- Đi thăm dò kho báu, kho báu của Rommel trong thế chiến thứ hai.

Với hành động thăm dò kho báu thì nam hay nữ đều dào dạt hứng thú, tiếc rằng Hàn Thanh Thanh chỉ là một người thường, nếu đồng hành, khi gặp nguy hiểm thì bọn họ không rảnh lo cho cô, chứ không thì Tần Dương cũng muốn cô đi chung, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn ở sa mạc.

Tần Dương tìm một công ty PMC khác để thuê nghiệp vụ vận chuyển, mấy người Tần Dương đến quốc gia mình muốn, công ty PMC sẽ từ sân bay đón đoàn người, cưỡi máy bay vận tải chở bọn họ vào ốc đảo trong sa mạc Sahara, nhóm Tần Dương sẽ lấy những ốc đảo làm khởi điểm cho công tác thăm dò lần này.

Ốc đảo trong sa mạc có lớn có nhỏ, đa số chỉ có thực vật dẻo dai sinh tồn, không có loài người ở đây. Một số ốc đảo diện tích lớn thì có con người sinh hoạt, tùy theo khoa học kỹ thuật phát triển, những ốc đảo cũng trở thành khu du lịch, ví dụ như làng Bissel.

Bốn người Tần Dương bay một chặng đường dài, đến nước nhỏ Châu Phi nghèo nàn, rồi được người của công ty PMC đón đưa lên máy bay vận tải, rốt cuộc đến một mảnh ốc đảo sa mạc kia.

Mảnh ốc đảo này nằm sâu trong sa mạc, vì diện tích không nhỏ, tài nguyên nước ngọt phong phú, sở dĩ từ xưa đến nay hình thành khu tụ cư. Tùy theo nó bị lộ ra ngoài sáng, càng lúc càng nhiều người từ ngoài đến đây, có lẽ vì du lịch, có lẽ vì mạo hiểm, đủ các loại mục đích. Bọn họ đến mang tới phồn vinh kinh tế cho người địa phương, khiến bọn họ có cuộc sống tốt hơn.

Bốn người Tần Dương cõng một bao lớn đi sâu vào ốc đảo, trong bao là các vật phẩm cần thiết được Tần Dương đặc biệt chọn để vào sa mạc, bao gồm lều trại gọn nhẹ, dây thường, dao, thiết bị chiếu sáng, kim chỉ nam, trang bị nguyên bộ được đặt mua cùng lúc với nhiệm vụ vận chuyển.

Chỉ cần có tiền, công ty PMC có thể cung cấp mọi thứ cho bạn, bao gồm vũ khí có đủ uy lực, nhưng bốn người Tần Dương đều là người tu hành thực lực mạnh mẽ nên không cần dùng vũ khí. Nói đến vũ khí thì Tần Dương mang theo kiếm dài thần kỳ kia, dù sao theo như cách nói thì thanh kiếm dài này là chìa khóa mở ra kho báu.

- Tìm chỗ ở lại qua đêm đã.

Đoàn bốn người Tần Dương bước vào ốc đảo, phát hiện nơi này có một trấn nhỏ, khá nhiều người, phần lớn là dân địa phương Châu Phi, nhưng có số ít là nam nữ da trắng và da vàng, chắc đều là du khách.

Những năm gần đây tận Nam Cực, Bắc Cực còn có rất nhiều người đi du lịch, đừng nói đến ốc đảo sa mạc.

Ốc đảo có nhà trọ, tuy rằng thoạt trông có chút cũ kỹ, nhưng ở hoàn cảnh này thì có nhà trọ để ở đã tốt lắm rồi.

Bốn người Tần Dương đi vào nhà trọ, một người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy đứng lên, hỏi bằng tiếng anh:

- Mấy vị ở qua đêm hả?

Tần Dương bước tới gần quầy, giao tiền đặt cọc, chọn bốn căn phòng. Giá khá đắt, cỡ khách sạn năm sao trong thành phố lớn.

Bốn người bay đường dài, đã rất mệt, qua loa ăn ít đồ rồi đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai, mấy người đều khôi phục tinh lực, lại tụ tập với nhau đi ra ngoài kiếm ăn, bởi vì khách sạn chỉ cho ở chứ không bao ăn.

Trên ốc đảo không có nhiều tiệm cơm buôn bán, chỉ có hai nhà, dù sao không có nhiều người ngoài vào đây. Bốn người Tần Dương chọn đại một tiệm cơm vào ăn, gọi cơm canh.

Trong lúc chờ đợi, hai người đàn ông da trắng đi vào cửa nói với chủ tiệm:

- Mười lăm phần ăn, mang về.

Hai người đàn ông da trắng quét mắt nhóm người Tần Dương, đề phòng quan sát họ.

Khi hai người đàn ông vào cửa thì Tần Dương theo bản năng liếc mắt qua, thoáng chốc ánh mắt giao nhau giữa không trung với một người đàn ông da trắng.
Bình Luận (0)
Comment