Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1810 - Chương 1821: Mr. A

Chương 1821: Mr. A
 

Người đàn ông da trắng hơi híp mắt lại, ánh mắt tràn ngập xem xét và cảnh giác.

Sắc mặt Tần Dương như thường liếc sang hướng khác, không đối diện với người đàn ông da trắng. Dù sao rất nhiều lúc ánh mắt giao nhau sẽ bị cho rằng là một loại khiêu khích.

Nhóm người Tần Dương chỉ muốn lặng lẽ đến thăm dò kho báu, chẳng hề muốn phát sinh xung đột với bất cứ ai, đặc biệt là hai người đàn ông da trắng rõ ràng không dễ chọc, sát khí đầy mình. Hai người mặc đồ rằn ri, trên đùi đeo bao đựng súng, bên trong giắt súng ngắn.

Nhiều nước Châu Phi chiến loạn không ngừng, dù trong quốc gia không có chiến loạn cũng không quản lý nghiêm khắc súng ống, ăn mặc như hai người đàn ông da trắng không có gì kỳ lạ. Xem cách bọn họ ăn mặc hiển nhiên không phải người địa phương, chắc là nhân viên vũ trang từ bên ngoài đến.

Có lẽ là PMC (chuyên nhận thầu quân sự tư nhân), có lẽ là PSC (công ty bảo an tư nhân), hoặc là lính đánh thuê mà người thường quen thuộc nhất. Ở nơi khác, có lẽ những người kia rất khó nghênh ngang hoạt động giống như vậy, nhưng trong Châu Phi và một số quốc gia chiến loạn thì là thiên đường của bọn họ.

Người đàn ông da trắng thấy Tần Dương nhìn sang hướng khác thì khóe môi cong lên, ánh mắt lạnh lùng cũng nhìn sang chỗ khác.

Rất nhanh, ông chủ đã gói xong thức ăn, hai người đàn ông da trắng trả tiền rồi xách hai túi đồ ăn đi ra nhà hàng.

Thừa dịp ông chủ bưng đồ ăn lên cho mọi người, Tần Dương thuận miệng hỏi:

- Ông chủ, hai người vừa rồi trông không giống người ở chỗ các ông, chẳng lẽ nơi này có hành động quân sự gì sao?

Ông chủ tùy tiện lau tay vào tạp dề:

- Bọn họ đến một thời gian rồi, ở đầu làng thuê một căn nhà, hình như là đội nghiên cứu gì đó, bên trong có mấy nhân viên nghiên cứu khoa học, những người khác thì là lính đánh thuê phụ trách bảo hộ an toàn của bọn họ, giống hai người vừa rồi.

Tần Dương ồ lên, tò mò hỏi:

- Nơi này cát vàng đầy trời thì có gì để nghiên cứu? Không lẽ nghiên cứu biến cát vàng thành vàng ròng?

Ông chủ cười phá lên:

- Ai biết được, bọn họ hình như đang tìm cái gì, thỉnh thoảng vào sa mạc, đã vào sa mạc mấy lần rồi, rất là thần bí.

Ánh mắt Tần Dương hơi thay đổi, cùng Mạc Vũ liếc nhau.

Tìm cái gì?

Chẳng lẽ bọn họ cũng đang tìm kho báu của Rommel?

Chắc sẽ không trùng hợp vậy chứ?

Bản đồ giấu kho báu và chìa khóa của kho báu đều ở chỗ mình, sao bọn họ biết nơi này được?

Ông chủ trở về vị trí, tiếp tục bận rộn. Nhóm Tần Dương không nói chuyện, dù sao đang trong tiệm cơm, nhiều người nhiều miệng, sơ sẩy một cái là sẽ bị người nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện.

Mấy người ăn xong, rời đi tiệm cơm, dọc theo ốc đảo đi về phương xa, nhỏ giọng bàn bạc.

- Đội ngũ nghiên cứu khoa học do đội lính đánh thuê bảo hộ, đoán xem bọn họ đang tìm cái gì?

Tần Dương ngừng bước chân, nhìn bốn phương:

- Bọn họ mua mười lăm phần cơm, phải chăng bọn họ tối đa chỉ có mười lăm người? Trong đó còn bao gồm mấy nhân viên nghiên cứu khoa học, tức là chỉ có khoảng mười lính đánh thuê?

Mạc Vũ nhỏ giọng nói:

- Xem ra chúng ta ít người đi tới đây là đúng, mặc kệ bọn họ tìm cái gì, nếu chúng ta gióng trống khua chiêng lại đây, sợ rằng hơn phân nửa sẽ khiến bọn họ hoặc người khác chú ý.

Tần Dương chớp chớp mắt:

- Có nên đi tìm hiểu không?

Mạc Vũ cười cười:

- Đi dạo một chút đi, nơi này là chỗ công cộng, đi dạo chắc không sao.

Tần Dương nghe hiểu ý của Mạc Vũ, cười đưa túi dài cho hắn ta:

- Sư phụ, hay là người cầm nó đi, vào phút mấu chốt có thể tăng lên tốc độ và sức chiến đấu.

Trong túi đen có một hộp gỗ dài, trong hộp gỗ là thanh kiếm dài kỳ lại. Lần này đến thăm dò kho báu, kiếm dài là vũ khí duy nhất mà nhóm Tần Dương mang theo, đương nhiên, không tính trang bị như dao găm chiến thuật mà PSC chuẩn bị cho cho nhóm Tần Dương sau đó.

Mạc Vũ không cầm lấy, cười nói:

- Con cầm đi, lúc mấu chốt bảo vệ tốt chính mình và Tiểu Hương.

Tần Dương rụt tay về, tiếp tục đeo xéo túi trên lưng, nhìn từ bên ngoài loáng thoáng thấy trong túi có hộp dài.

Nếu muốn hoài nghi thì trong hộp dài giống chứa súng hơn là kiếm.

Ốc đảo không quá lớn, không lâu sau mấy người Tần Dương đi tới cuối đảo. Bọn họ nhìn thấy hai người ăn mặc giống như người đàn ông gặp trong tiệm cơm đang đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, hai người tay cầm AK, dáng vẻ như đang canh gác.

Trông thấy bốn người Tần Dương đi tới, hai người đàn ông nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, hiển nhiên không xem nhóm Tần Dương là nhân vật nguy hiểm.

Một mặt là vì bốn người Tần Dương không mang theo vũ khí, thứ hai là trong nhóm có người già, phụ nữ, thật sự thoạt trông không giống như người xấu.

Nhóm người Tần Dương tự nhiên không thể đến quá gần, họ đứng một lúc ven hồ nước phía cuối rồi định trở về.

Khi bốn người định quay về thì trong nhà bỗng nhiên có người hô to một tiếng.

- Tôi tính ra rồi, hẳn là ở chỗ này!

- Ở đâu?

- Tính kiểu gì? Nói nghe xem!

m thanh từ tầng hai theo tiếng gió chui vào lỗ tai nhóm người Tần Dương, hắn vãnh tai lên nghe, không dám bỏ sót bất cứ tin tức gì.

- Chúng ta hẳn là dùng phép đo cao nhất này thử xem.

- Nhưng chúng ta còn chưa xác định nó rốt cuộc có tồn tại hay không. Hơn nữa cát vàng đầy trời, cho dù chúng ta dùng nó cũng chưa chắc sẽ truyền bá được.

- Tôi cảm thấy hẳn là được, dù sao trước đó chúng ta đã dò được nhiều tín hiệu, có thể thử một lần.

- Thì có, nhưng anh biết nó ở vị trí nào không? Rất có thể là ở bên dưới sa mạc, thao tác rất khó khăn.

- Mặc kệ thế nào đều phải thử xem.

- Có lẽ chúng ta hẳn là tìm ra vị trí của nó trước rồi tính tới chuyện khác, hiện tại hết thảy đều không xác định.

Trong căn nhà hai tầng vọng ra cuộc tranh cãi gay gắt, nhóm người Tần Dương có thính lực hơn người mới nghe được chút ít. Nhưng mấy người ở lại hơi lâu, hai lính đánh thuê đứng ở cửa nhìn qua, ánh mắt mang hoài nghi.

- Bọn họ bắt đầu hoài nghi chúng ta, đi đi!

Mạc Vũ nhỏ giọng nhắc một tiếng, bốn người dọc theo bãi cát cạnh hồ nước đi tới trước. Tần Dương móc điện thoại ra, giả vờ chụp hình hồ nước xinh đẹp, còn kêu Mạc Vũ chụp hình mình và Tư Đồ Hương, giả vờ là đôi tình nhân.

Hai lính đánh thuê canh giữ ở cửa nhìn bốn người vừa chụp hình vừa đi xa, thả lỏng cảnh giác, lúc này, trong nhà đi ra một ông già tóc bạc dáng người cao to, đều đội mũ đánh cá, đeo kính mát to.

Hai lính đánh thuê hiển nhiên có chút kính sợ ông lão kia, cùng chào:

- Mr. A!

Ông lão khẽ ừ, nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào bốn người đang đi về phía xa, bỗng cau mày.
Bình Luận (0)
Comment