Chương 1822: Hay là đừng thăm dò nữa?
- Mấy người kia từ chỗ nào đến? Sao trước kia chưa thấy qua?
Ông già tóc bạc được gọi là Mr. A nghiêng đầu, hơi cau mày thuận miệng dò hỏi.
- Hình như là chiều hôm qua đến ốc đảo, cõng bốn bao lớn, hẳn là du khách.
Mr. A gật đầu, lần thứ hai chuyển tầm mắt qua nhóm người Tần Dương:
- Bọn họ đi theo đội lạc đà vào ốc đảo?
- Không phải, đêm qua Jason làm nhân viên nhìn xa, bốn người này cưỡi máy bay trực thăng tới rìa ốc đảo rồi đi bộ vào ốc đảo.
Mr. A nhíu mày hỏi:
- Máy bay trực thăng? Chỉ có bốn người?
- Đúng vậy, chỉ có bốn người. Nhìn kích cỡ bao của bọn họ thì chắc cũng muốn vào sa mạc.
Mr. A ánh mắt thoáng chốc sắc bén mấy phần, thẳng tắp nhìn chăm chú vào mấy người kia. Hai người trẻ tuổi đã đi khá xa còn đang cười tạo dáng chụp hình, trông giống hệt du khách.
Mr. A nhìn vài giây, mấy người đều đội mũ và kính râm ngăn ánh sáng mặt trời nóng cháy, cho nên không thấy rõ mặt của bọn họ, nhưng Mr. A cứ cảm giác có gì đó quen thuộc.
Không lẽ là người mình quen?
Không đợi Mr. A nhìn kỹ hơn, mấy người kia đã chụp hình xong, hoàn toàn xoay người đi về phía xa, để lại mấy bóng lưng.
Mr. A thầm do dự, có nên đuổi theo xem không?
- Mr. A, Mr. A!
Một người đàn ông dáng người gầy guộc đeo mắt kính bước nhanh lao ra, vẻ mặt vui sướng bất ngờ kêu lên:
- Chúng ta có phát hiện mới!
Mr. A nghe vậy trên mặt lộ nét mừng, bất chấp đám người Tần Dương đã đi xa, xoay người theo người đàn ông đeo kính bước nhanh lên tầng hai.
Phương xa, Tần Dương nhìn qua đuôi mắt thấy ông già tóc bạc đứng ở cửa xoay người vào trong mới thở phào một hơi, bước chân đi chậm lại:
- Người kia vào nhà rồi.
Mạc Vũ ánh mắt có chút nghiêm túc:
- Người kia hẳn là thực lực rất mạnh.
Lúc Tần Dương bị Mr. A quan sát cũng cảm giác như có mũi nhọn chĩa vào lưng, đồng ý:
- Vâng, tuy con không nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhưng cách xa như vậy, ánh mắt kia sắc bén như kiếm, phỏng chừng thực lực sẽ không thấp, sư phụ, người cảm thấy nếu so với người thì thế nào?
Mạc Vũ trầm ngâm vài giây:
- Hẳn là mạnh hơn ta.
Tần Dương nhướng mày nói:
- Vậy chẳng phải là Thông Thần hậu kỳ, thậm chí là cường giả Chí Tôn? Cao thủ lợi hại như vậy tụ tập ở đây để làm gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng là vì tìm cùng một thứ?
Mạc Vũ lắc đầu, nói:
- Chuyện đó thì không xác định, nhưng mới rồi nghe những người kia nói chuyện tựa hồ là nhân viên nghiên cứu khoa học, tuy rằng bọn họ cũng nhắc tới muốn tìm được thứ gì, nhưng cảm giác không giống lắm.
Tần Dương nét mặt có chút do dự:
- Chúng ta có nên đi thăm dò không?
Tuy biết ông già tóc bạc kia là cường giả, nhưng Tần Dương không e ngại, dù sao bọn họ còn có một cường giả Chí Tôn cộng thêm một Thông Thần ở bên cạnh.
Mạc Vũ không đồng ý với ý tưởng của Tần Dương:
- Nếu không phát sinh xung đột thì không cần thiết đi chọc vào phiền phức, thứ mấu chốt nhất nằm trong tay chúng ta, chúng ta chung quy chiếm ưu thế đi trước, không cần gây thêm chuyện.
Tần Dương nghe Mạc Vũ nói vậy thì không cãi lại:
- Được rồi, thế thì chúng ta mặc kệ bọn họ, chút nữa mình trực tiếp vào sa mạc luôn. Lần này chúng ta đến chỉ để thăm dò, tìm ra chỗ nào là mình đi về.
- Ừm!
Tư Đồ Hương hỏi:
- Chúng ta có cần thuê vài con lạc đà không?
Tần Dương lắc đầu:
- Người thường cần dùng lạc đà để chở đồ, nhưng chúng ta đều là người tu hành, có sức lực, cõng đồ vật không làm chúng ta đi chậm hơn bao nhiêu, ngược lại mang theo lạc đà sẽ làm giảm tốc độ.
Hơi tạm dừng, Tần Dương an ủi:
- Cô yên tâm, tuy rằng tôi không sống lâu trong sa mạc nhưng dù gì biết tất cả phương thức sinh tồn trong sa mạc, dù thiết bị định vị bị hỏng thì còn có kim chỉ nam, kim chỉ nam hỏng thì tôi biết xem sao tìm phương hướng đi ra sa mạc. Chỉ cần mang đủ nước và lương khô thì không có vấn đề gì.
Tư Đồ Hương hơi kinh ngạc hỏi:
- Anh từng vào sa mạc hả?
Tần Dương cười đáp:
- Có đi vào vài lần, cho nên cô đừng sợ.
Tư Đồ Hương cười nói:
- Tôi không sợ.
Tần Dương móc điện thoại ra, mở ra tấm hình vừa chụp, thoạt trông chụp hình Tư Đồ Hương nhưng thật ra đã chụp vào ba người đứng ngoài cửa nhà phía cuối đường.
Đầu của ông già tóc bạc bị mũ và mắt kính che hơn phân nửa, chỉ lộ ra khuôn mặt, mơ hồ biết là một người đàn ông da trắng, ngoài ra không tìm được manh mối gì thêm.
Tần Dương vốn định đăng hình cho người khác điều tra, nhưng nhìn kính mát che gần hết khuôn mặt thì đành từ bỏ.
Muốn người ta điều tra ra ông già tóc bạc là ai thì ít nhất nên cho tấm hình chụp nguyên khuôn mặt.
Nửa bên mặt người đàn ông này không có đặc điểm gì rõ ràng, người ta làm sao tìm được thân phận?
Thôi bỏ vậy.
Đám người Tần Dương trở về chỗ bán nước, mua bốn thùng nhựa to dày chắc, trong mỗi thùng đựng đầy nước ngọt để uống.
Trong sa mạc, có thể không có thức ăn nhưng nhất định không thể không có nước, sở dĩ mang đủ nước ngọt mới là điều quan trọng nhất khi vào sa mạc.
Căn cứ định vị, kỳ dị của kho báu chắc cách phía đông ốc đảo khoảng 100km, 100km trong sa mạc khác với 100km ở đất bằng, trong sa mạc mênh mông không có thứ gì để tham khảo, không có đường, chỉ có cát vàng đầy trời, muốn tìm đến mục tiêu là vô cùng khó khăn.
Bốn người lại lần nữa chỉnh đốn hết thảy trang bị, mỗi người cõng một ba lô cộng thêm một thùng nước lớn đi vào sa mạc.
Trong nhà nhỏ tận cùng ốc đảo, Mr. A đang ngồi trên vị trí của mình, tay cầm cuốn sách cổ xưa, trang giấy bị mở ra có một bức tranh minh họa, tranh vẽ một con bò cạp toàn thân đen như mực, cái đuôi nhếch cao, vô cùng sắc nhọn.
Bên cạnh bức tranh viết chữ rậm rạp, chữ rất kỳ lạ, giống như nòng nọc, khó mà phân rõ, bởi vì nó không phải ngôn ngữ lưu hành hiện đại mà là giống chữ cổ có lịch sử xa xưa.
Hiển nhiên Mr. A biết những chữ này, đọc với vẻ mặt chăm chú, chìm đắm vào.
Tiếng đập cửa vang lên, một lính đánh thuê đi vào, trước ngực treo bộ kính viễn vọng:
- Bốn người mà ngài dặn dò chú ý đã rời khỏi ốc đảo, đi vào sa mạc.
Mr. A khép sách trong tay, nhíu mày hỏi:
- Chỉ có bốn người? Mang theo vật phẩm gì?
- Đúng vậy, chỉ có bốn người, mỗi người cõng một ba lô lớn, một thùng nhựa, chắc bên trong đựng nước ngọt.
Mr. A mắt hơi sáng ngời, chân mày nhướng cao.
Không thuê đội lạc đà, bốn người này dám trực tiếp tiến vào sa mạc?
Chắc có chuẩn bị mới đến đây, bốn người hẳn là người tu hành.