Chương 1830: Giải mã bút ký
Tần Dương có chút do dự.
Con người đều có hiếu kỳ, Tư Đồ Hương tò mò đằng sau vách tường có lẽ tồn tại hang ngầm hoặc là thứ khác, Tần Dương cũng không khác gì cô.
- Tôi nghĩ chúng ta đã vào chỗ giấu kho báu, kho báu quý trọng nhất chắc là rương kia, phía sau vách tường chắc không còn thuốc nổ đâu, dù sao nơi này đã sâu ít nhất một trăm năm mươi thước dưới lòng đất. Hơn nữa chúng ta có thể làm từ từ, từng chút một đập vỡ tường xi – măng, cho dù có trang bị gì đó chờ sẵn thì miễn là chúng ta không phá hoại tường là được.
Hiển nhiên Tư Đồ Hương tràn ngập tò mò phía sau bức tường, thậm chí còn lớn hơn hưng phấn và vui sướng tìm được kho báu.
Chẳng lẽ đường hầm này liên thông với đường hầm lòng đất, hoặc là chỗ càng sâu hơn nữa?
Tần Dương chiếu đèn pin soi xung quanh, lại chiếu vào bộ hài cốt, trong lòng bỗng nhiên dao động, cười nói:
- Chúng ta tạm thời không cần đụng vào bức tường này.
Tư Đồ Hương quay đầu lại:
- Hả?
Tần Dương vỗ túi của mình:
- Cô quên là chúng ta vừa tìm được một cuốn sổ tay sao? Thứ viết trong sổ, hơn nữa người này chết bên cạnh bức tường, chắc người này tham dự toàn quá trình giấu kho báu, tự nhiên cũng biết hang kho báu hình thành như thế nào, biết tại sao phải xây tường. Chúng ta giải mã cuốn sổ tay này trước, tôi nghĩ sẽ biết được tất cả đáp án.
Tư Đồ Hương mắt sáng ngời hỏi:
- Hình như anh không hiểu tiếng Đức?
Tần Dương cười nói:
- Tôi không hiểu tiếng Đức, nhưng có người biết.
Tư Đồ Hương nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Nhật ký tiếng Đức này có lẽ liên quan toàn bộ kho báu, nếu tiết lộ ra, hậu quả chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
Tần Dương cười nói:
- Yên tâm, tôi biết chứ, người tôi tìm chắc chắn đáng tin.
Tư Đồ Hương nghe Tần Dương nói như vậy thì không nhiều lời nữa:
- Được rồi, vậy chúng ta leo lên thôi, ưm, mang theo rương sắt kia!
- Ừ, chúng ta đi lên, đổi cho sư phụ cũng leo xuống nhìn thử.
- Lucian, qua đây, mang theo rương, chúng ta đi lên!
Lucian bước tới, hai tay ôm rương sắt to, dễ dàng nhấc nó lên. Người luyện thể cường giả Chí Tôn tựa như mãnh thú hình người, sức mạnh một cú đấm đánh sập tòa cao ốc, xe hơi nặng hơn một tấn có thể bị nhấc lên dễ dàng như món đồ chơi rồi ném ra ngoài như vũ khí, từ mặt nào đó thì người luyện thể thực lực Chí Tôn giống như Người Khổng Lồ Xanh trong điện ảnh, cuồng bạo mà uy mãnh.
Ba người trở lại mặt đất, thấy Mạc Vũ nằm sấp trên gò núi quan sát bốn phương, cảnh giới thay cho mọi người.
Trông thấy ba người đi ra, Mạc Vũ nhảy xuống, nhanh chóng bước tới chỗ họ.
Rầm!
Lucian nặng nề đặt rương to xuống dưới chân, cát vàng văng khắp nơi biểu hiện cái rương nặng trịch.
Mạc Vũ cười hỏi:
- Tìm được thứ tốt?
Tần Dương gật đầu, mở nắp rương ra:
- Vâng, kho báu ở bên dưới, mấy trăm rương văn vật đồ cổ, sáu, bảy trăm rương vàng ròng, có mấy chục rương các loại đồ quý, rương này đáng giá nhất trong số đó.
Mạc Vũ nhìn, ánh mắt cũng lộ ra tia khiếp sợ.
- Quả nhiên không hổ là bảo bối sót lại ở thế chiến thứ hai trong truyền thuyết, mấy thứ này đặt ở hiện tại đáng giá bao nhiêu là tiền. Dù ở ngay lúc đó, mấy thứ này đủ để đào tạo nguyên một quân đội, hèn gì bảo là chuẩn bị cho vực dậy làm lại từ đầu.
Tần Dương cười nói:
- Đúng thật, sư phụ xuống dưới xem đi, chúng con ở bên trên canh chừng cho.
Tần Dương tiện thể nói về bức tường xi – măng phong lại đường phía sau, đưa ra cuốn sổ tay. Mạc Vũ xem thoáng qua, cười nói:
- Con tự tìm người phiên dịch đi, ta cũng không hiểu tiếng Đức. Các người trông chừng, ta đi xuống xem, mở mang tầm mắt.
Mạc Vũ đi vào nơi giấu kho báu, Tần Dương kêu Tư Đồ Hương lên đỉnh núi đề phòng canh gác, hắn thì móc di động ra quay phim cuốn sổ tay.
Hắn lật từng tờ, cẩn thận quay rõ chữ trên giấy, mãi đến khi quay trọn vẹn cuốn sổ tay.
Quay xong, Tần Dương cầm di động bấm số điện thoại của Thược Dược.
- Thược Dược, có bận gì không?
- Không, đang nằm nhà xem phim cho qua thời gian, có chuyện gì không?
Tần Dương khẽ ừ:
- Cô biết tiếng Đức đúng không, phiên dịch một thứ giùm tôi. Tuyệt mật, không thể tiết lộ!
Thược Dược vốn cũng là đặc công, tự nhiên hiểu ý nghĩa chữ tuyệt mật:
- Ừm, gửi cho tôi đi.
- Tôi gửi ngay đây, cô cố gắng nhanh chóng phiên dịch, tôi chờ kết quả của cô.
- OK!
Tần Dương gửi video vào hòm thư bí mật của Thược Dược, bên kia, cô xác nhận đã thu được, bắt đầu công tác ngay.
Tần Dương bí mật lưu giữ lịch sử gửi vid, rồi cắt bỏ lịch sử hoạt động trên điện thoại di động.
Qua khoảng nửa tiếng, Mạc Vũ ung dung ra khỏi lối ra, biểu cảm tràn ngập khen ngợi:
- Thật sự là khiến người chỉ biết thán phục nhìn.
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, món tài phú đủ để bất cứ người nào điên cuồng, đáng tiếc, trừ tài phú ra không tìm được thứ kỳ lạ gì.
Mạc Vũ cười hỏi:
- Con đang nói về thanh kiếm kia?
Tần Dương cười gật đầu:
- Đúng rồi, kiếm đặc biệt như vậy, phỏng chừng lai lịch cũng vô cùng bất phàm, con vốn mong đợi có thể tìm được nhiều vật phẩm giống như vậy không, kết quả không thấy gì.
Mạc Vũ chỉ vào cuốn sổ tay trong túi của Tần Dương:
- Có lẽ trong cuốn sổ tay kia sẽ cho con đáp án. Ta đã cẩn thận xem người chết kia, quân hàm không thấp, rất có thể là một trong những người phụ trách của hành động giấu kho báu này. Nếu người này cố ý ghi lại thì rất có thể tất cả sự việc ở đây đều được ghi trong cuốn sổ tay của hắn.
Tần Dương khẽ ừ, cười nói:
- Con đã nhờ người phiên dịch, hẳn là không lâu lắm.
Mạc Vũ gật đầu, ngồi xuống cát vàng bên cạnh, đưa mắt nhìn cửa lớn mở rộng:
- Có lẽ rút thanh kiếm kia ra thì cửa đá sẽ khép lại, gió cát thổi qua, một ngày đêm, nơi này có lẽ sẽ lại chôn trong cát vàng.
Tần Dương cười nói:
- Hiện tại chúng ta đã biết vị trí phương hướng cụ thể của kho báu, dù không đi từ lối vào chính thức, đào một cái hố ngay bên cạnh vẫn có thể tìm được kho báu. Ý con là nếu không dùng được cửa đá, hoặc chỉ dùng một lần . . .
Mạc Vũ cười nói:
- Máy móc khống chế hẳn là không đến mức chỉ có thể dùng một lần. Nhưng ta càng tò mò là thanh kiếm này khởi động cơ quan như thế nào. Đáng tiếc cơ quan đều lắp trong tường, trừ phi hoàn toàn phá hư, nếu không thì không cách nào nghiệm chứng. Chờ sau đó chuyển đi tất cả kho báu, không còn dùng nơi này nữa, phải gỡ xuống tay nắm kim loại kia, có lẽ nó chung nguyên vật liệu với kiếm của con, hoặc là tài liệu bổ sung cho nhau, giống như hai cực nam châm.
Tần Dương sớm nghĩ đến vấn đề này, hắn cười nói:
- Con cảm thấy nó giống hai cực nam châm, ví dụ như tản ra từ trường, vượt qua phạm vi nhất định sẽ không có phản ứng, nhưng trong phạm vi giới hạn thì từ trường hút nhau sinh ra một số hiệu ứng đặc biệt, hiện ra hiệu quả mắt thường thấy được như tỏa ánh sáng trắng.
Hai người đang trò chuyện, di động của Tần Dương reo chuông, giọng nói khiếp sợ của Thược Dược phát ra từ ống loa:
- Lão đại, các người tìm được kho báu của Rommel bị mất trong thế chiến thứ hai?!