Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1818 - Chương 1829: Hang Giấu Kho Báu Bị Phong Kín Đứt Đoạn

Chương 1829: Hang giấu kho báu bị phong kín đứt đoạn
 

Két!

Nắp rương kim loại bị mở ra, trước mắt Tần Dương là ánh sáng chói lọi đủ màu sắc.

- Ôi, đẹp quá!

Tư Đồ Hương không kiềm được khen, đôi mắt sáng lấp lánh long lanh, cô không rời mắt được.

Tần Dương cũng hút ngụm khí lạnh.

Hoa lệ!

Chói lọi!

Xa xỉ!

Đắt tiền!

Tuy trước khi mở ra thì Tần Dương đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc chân chính mở ra, hắn đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, rèn luyện trái tim thô to cũng không kiềm được tim đập nhanh, hít thở nặng nề.

Trong rương xếp đầy các đá quý đủ màu đủ sắc, mỗi viên đều là đá thô không trải qua bất cứ gia công, nhưng phẩm chất cực kỳ tốt, đỏ như máu, xanh như biển, xanh lá như cây.

Chẳng những phẩm chất tốt còn rất to.

Phẩm chất tốt vừa lớn đại biểu cho cái gì?

Đắt tiền!

Đá quý càng to càng hiếm hoi, nếu phẩm chất ưu tú, vậy thì giá một viên đá quý có lẽ cao đến khiến người nghe mà sợ.

Mỗi viên đá quý ở đây giá trị cao, đều là đồ quý hiếm có, chất đầy một rương!

Ánh sáng đèn pin quét qua rương, rơi vào một túi vải màu đen. Tần Dương vươn tay cầm túi lên, nhẹ nhàng mở ra, đèn pin chiếu vào trong, thoáng chốc bị chói mắt.

Kim cương!

Trong túi vải màu đen đựng đầy kim cương!

Kim cương có lớn có nhỏ, đựng nửa túi, nhìn sơ có ít nhất mấy trăm viên, dù là nhỏ nhất cũng cỡ mấy carat, cái to thì mấy chục carat, có vài khối trong suốt lấp lánh, siêu to, Tần Dương căn bản không cách nào nhận định giá trị của chúng.

- Đẹp quá đi!

Tư Đồ Hương nhìn số kim cương này, tính cách trong trẻo lạnh lùng như cô cũng không kiềm được lộ ra vẻ mặt si mê.

Có phụ nữ nào không thích thứ mộng ảo xinh đẹp như vậy?

Tần Dương khép túi vải đặt lại trong rương, cười nói:

- Tuy rằng kho báu này tràn ngập đủ loại thứ tốt, thậm chí có nhiều vàng ròng, của quý, đồ cổ, nhưng nói đến giá trị thì rương chứa các loại đá quý này ít nhất chiếm một nửa hoặc hơn một nửa tổng giá trị kho báu.

Tư Đồ Hương lưu luyến thu lại tầm mắt, mắt sáng long lanh nói:

- Cái khác không mang theo được, chúng ta có thể lấy cái rương này đi, không thể đi một chuyến tay không.

Tần Dương cười lớn nói:

- Nếu có thể mang đi được thì chúng ta tự nhiên phải mang theo. Việc còn lại là để lại tọa độ, đợi lúc khác xử lý chúng.

Tư Đồ Hương vui vẻ hỏi:

- Đến lúc đó tôi xin mấy cái làm trang sức, được không?

Tần Dương cười nói:

- Còn cần hỏi tôi sao? Chờ chúng ta mang rương về, cho cô chọn tùy thích.

Tư Đồ Hương có chút hưng phấn, cô không mê tiền, nhưng rất thích đá quý có tiền cũng không mua được này.

Tần Dương đóng nắp rương:

- Lại đi tới trước nhìn xem, lát quay về rồi mang đi luôn.

- Được!

Cuối hang núi không chất đống rương, đèn pin chiếu sáng, góc tối vị trí dựa vào tường có một bộ xương khô.

Tần Dương và Tư Đồ Hương tự nhiên sẽ không sợ, hai người cẩn thận đi lên, cẩn thận quan sát.

Bộ xương khô đội mũ sắt, quần áo rách rưới, một cây súng phủ đầy bụi, từ số trang bị này có thể phán đoán rõ ràng người này là một tên binh sĩ.

- Có lẽ là binh sĩ tham dự công tác chôn báu vật, nghe nói cuối cùng số binh sĩ này đều bị đánh lén, không ai còn sống. Nhưng tôi thì thấy có lẽ đám binh sĩ bị diệt khẩu, dù sao có nhiều thứ như vậy, chỉ cần không phải người mù đều biết là giấu kho báu, ai dám để mặc bọn họ tiết lộ ra?

Tư Đồ Hương đồng ý nói:

- Đúng vậy, từ xưa đến nay, mặc kệ là người tham dự xây lăng vua bí mật hay chôn giấu kho báu thì cơ bản đều sẽ bị diệt khẩu, ai thèm quan tâm tính mệnh của người thường?

Tần Dương cười nói:

- Hoặc là phần tử cuồng nhiệt, bọn họ sẵn sàng trả giá sinh mệnh cho tín ngưỡng của mình. Kho báu chôn giấu ở đây là một trong những kho báu quân Đức chuẩn bị ngày sau vực dậy. Vì quốc gia của họ, vì thủ lĩnh mà họ tín ngưỡng, hy sinh mạng sống cũng thực bình thường, chưa chắc là bị diệt khẩu.

Tư Đồ Hương khẽ ừ, bỗng nhiên đèn pin trong tay tạm dừng một chút:

- Ủa? Chỗ này có thứ gì.

Tần Dương nhìn theo hướng đèn pin của Tư Đồ Hương chiếu rọi, ánh sáng dừng lại trên đồng phục quân đội rách, trong túi lộ ra một khúc của vật gì.

Tần Dương hơi đến gần, nhìn kỹ:

- Hình như là một cuốn sổ.

Tay Tần Dương khều nhẹ, rút thứ đó ra khỏi túi. Ba người đều đeo bao tay, có thể phòng ngừa một số chất độc vô tình dính phải hoặc tổn thương khác.

Đây đúng là một cuốn sổ, mặt ngoài da thật, bên trong dùng vải không thấm nước bao kín, dường như đối phương chuẩn bị kỹ càng.

Tần Dương mở vải không thấm nước ra, nhẹ nhàng mở cuốn sổ.

Bên trong có chữ, rậm rạp tiếng Đức.

Tần Dương nhìn, tuy không xem hiểu tiếng Đức nhưng xem hiểu ngày ghi trên giấy, hơn nữa cách thức thoạt nhìn rất rõ ràng.

Đây là viết nhật ký.

Tần Dương lật vài tờ, đều xem không hiểu nội dung, tùy tay bao lại vải không thấm nước, bỏ vào túi của mình.

Nhóm Tần Dương đi dạo một vòng, ngừng lại nơi cách thi cốt không xa.

- Nơi này hình như cũng là vách tường trát xi – măng.

Tay Tư Đồ Hương vuốt vách tường, sau đó khẳng định:

- Chỗ này vốn không có bức tường này, ưm, ở đây, đây nữa đều là vách đá vốn có, nhưng phần giữa xây xi - măng phong chỗ này lại.

Tần Dương cầm đèn pin chiếu vách đá một lúc lâu, cau mày.

Đúng là giống như Tư Đồ Hương đã nói, vách đá hai bên trông thiên nhiên, trên nóc hang có dấu vết đào móc nhưng có một số chỗ thiên nhiên, tức là hang núi này phần lớn hình thành thiên nhiên, sau đó quân đội giấu kho báu từ cái nền vốn có mở rộng hang núi, hình thành hang giấu kho báu.

Vách tường xây bằng xi - măng phong kín hang núi, nhưng nếu không có bức tường này thì sao?

Phải chăng hang núi còn có đường tiếp tục đi thông lòng đất sâu hơn nữa?

Tư Đồ Hương gõ ngón tay vào mặt tường xi - măng, âm thanh hơi trầm đục:

- Hơi dày, nhưng không quá dày, mặt sau dường như không phải nham thạch hoặc bùn đất.

Tần Dương nghe âm thanh vọng ra, nhíu mày nói:

- Cô muốn mở ra xem thử?

Mắt Tư Đồ Hương bắn ra tia hăm hở nói:

- Đã đến đây rồi thì tôi muốn tìm hiểu rõ mọi thứ, lỡ như chúng ta bỏ lỡ cái gì thì sao?
Bình Luận (0)
Comment