Chương 1828: Rương sắt lá duy nhất
Mớ vàng ròng này có cùng quy cách với vàng Tần Dương tìm được ở núi Thần, nhưng sức nặng mỗi rương nhẹ hơn nhiều, có lẽ vì để tiện cho việc vận chuyển và cất chứa.
- Trời ạ, vàng ròng nhiều quá!
Tư Đồ Hương không phải loại người chưa thấy tiền, tập đoàn Hoàn Vũ của cô có giá trị trên trăm tỷ, nhưng cô chưa từng thấy nhiều vàng ròng như thế.
Vàng ròng rực rỡ ánh vàng xếp chung với nhau đủ gợi lên tham lam trong lòng bất cứ ai.
Tư Đồ Hương cầm đèn pin bước nhanh tới trước trong đường hầm, tính sơ:
- Nơi này ít nhất chất sáu, bảy trăm cái rương, mười rương một tấn vàng ròng, tức là nơi này ít nhất có sáu, bảy mươi tấn vàng ròng, tính theo giá trị hiện nay thì đáng giá cỡ mấy tỷ!
Tần Dương hít sâu bình ổn tâm tình, cười nói:
- Đúng vậy, nếu quy đổi thành dollar thì chưa đến một tỷ, không xem như quá nhiều. Có lẽ mấy trăm rương đồ cổ tranh chữ ở đoạn đầu còn đáng giá hơn mớ vàng này.
Tư Đồ Hương ngẫm lại thấy cũng đúng. Vàng ròng mang đến mãnh liệt đánh sâu vào lòng cô thoáng chốc giảm bớt, dù sao Tần Dương từng đưa mớ văn vật không ít hơn đống vàng này quyên tặng cho quốc gia, ngẫm kỹ lại cũng không có gì.
- Anh nói cũng phải, thịnh thế đồ cổ, loạn thế vàng ròng, bây giờ đang trong thời bình, đồ cổ đáng giá hơn vàng ròng. Được rồi, chúng ta tiếp tục nhìn xem có thứ gì đáng giá hơn không, tôi cảm thấy đống vàng chưa phải là thứ đáng giá nhất.
Tần Dương cười nói:
- Vàng ròng mới được bao nhiêu gram? Đặt trong đống đồ quý tự nhiên không đáng giá bao nhiêu, căn cứ lịch sử ghi chép, Rommel trấn lột cướp bóc không chỉ có vàng, còn có nhiều đá quý đủ màu và kim cương, có lẽ đây mới là thứ đáng giá nhất trong này hiện giờ.
Mắt Tư Đồ Hương sáng rực:
- Tìm thử xem!
Phụ nữ hứng thú với kim cương, đá quý hơn là vàng. Ví dụ như kim cương, một viên vài carat giá trị đắt hơn vàng ròng nhiều, đắt là một chuyện, mấu chốt là nó xinh đẹp!
Ba người dọc theo hang núi tiếp tục đi về phía trước, đi được một quãng thì phát hiện đã đến cuối đường, phía cuối xuất hiện một thang đá kéo dài xuống dưới.
Tần Dương chiếu đèn pin lên đầu cầu thang đá, cau mày cẩn thận nói:
- Xem ra hang núi này không phải bị đào móc ra, có nhiều chỗ không có dấu vết bàn tay con người.
Tư Đồ Hương cũng ngừng lại, đèn pin chiếu rọi vách tường, cô quan sát một lúc rồi nói:
- Đúng thật, phần lớn từ giữa trở xuống là đào móc ra, giống như thang đá này, nhưng nửa phần trên đa số đã có từ trước. Có lẽ kho báu bên dưới vốn là bọn họ phát hiện hang núi lòng đất rồi sửa thành chỗ giấu kho báu.
Tần Dương gật đầu, dọc theo thang đá đi xuống, đi vài bước chợt ngừng lại:
- Hang núi lòng đất?
Tư Đồ Hương có chút ngạc nhiên nhìn Tần Dương, không biết tại sao hắn dừng chân, kỳ lạ hỏi:
- Đúng rồi, đây không phải rõ ràng là hang núi vốn có sẵn, sau đó bị sửa đổi mở rộng sao? Mới rồi anh nói cũng có ý này mà?
Biểu cảm của Tần Dương hơi lạ:
- Ý của tôi là vậy, nhưng chợt nhớ đến chuyện khác.
- A?
Tần Dương nhẹ giọng nói:
- Chúng ta gặp nhóm người kia dùng thuốc nổ làm nổ tung cái hố, bên dưới hố hiển nhiên cũng đi thông lòng đất. Hang núi này thoạt trông kéo dài xuống dưới, cô nói xem bên dưới có liên thông với hang núi lòng đất mà bọn họ phát hiện không?
- Liên thông?
Tư Đồ Hương trợn to mắt kinh ngạc nói:
- Nơi này cách 8km, nếu liên thông thì chẳng phải là một hang núi lòng đất vô cùng to lớn, hoặc nên nói là thế giới lòng đất rồi?
Tần Dương cười nói:
- Có gì không thể? Tuy loài người phát triển khoa học kỹ thuật đến hiện giờ đã thực ghê gớm, nhưng còn có hai thứ không cách nào hoàn toàn hiểu biết, dưới đất và đáy biển. Thế giới lòng đất, thế giới đáy biển, có ai nói rõ được tình huống trong đó thế nào? Như lúc trước tôi nói lượng nước ngọt tích trữ sâu bên dưới sa mạc Sahara, có ai thăm dò rõ ràng được đâu?
Tư Đồ Hương chớp chớp mắt, hơi lo lắng nói:
- Nếu hang ngầm này thật sự liên thông thì chẳng phải là bọn họ có khả năng từ đầu bên kia tìm tới đây?
Tần Dương thì không quá lo:
- Dù đường hầm lòng đất thật sự tồn tại thì chắc chắn bốn phương thông suốt hoặc có nhiều chỗ bị bít, không thể nào thông suốt như ống nước đi từ đầu này qua đầu bên kia. Cô từng đi động đất vôi trong lòng núi chưa?
Tư Đồ Hương lắc đầu, nói:
- Chưa đi.
Tần Dương cười nói:
- Lúc trước tôi đi rồi, từ lối vào một bên núi lớn sau đó đi ra từ lối ra bên kia, bên trong không có bất cứ tia sáng, không có đường, chỉ có sườn núi, lỗ thủng đá, có chỗ vỡ ra từ giữa, bị những người thám hiểm dùng dây thừng hoặc miếng gỗ làm thành cầu, cuối cùng mới xuyên qua toàn bộ hang núi. Thế giới dưới đất đâu đâu đều sụp đổ, muốn có một đường lớn thẳng tắp là xác suất rất nhỏ.
Hơi tạm dừng, Tần Dương huơ ánh đèn chiếu đằng trước:
- Bất kể như thế nào, chúng ta thăm dò một chút hang núi này, không biết đường này có nối với nơi khác không.
- Ừm!
Tư Đồ Hương không nói nhiều nữa, tiếp tục đi tới trước. Lucian thì như bé ngoan đi theo sau lưng hai người, một bên tò mò nhìn trái nhìn phải.
Hai người dọc theo đường hầm xuống bốn, năm mươi mét, tầm mắt lần thứ hai trở nên rộng rãi, lại là một hang núi có không gian tương tự như cái bên trên.
Diện tích hang núi này nhỏ hơn hang bên trên nhiều, đèn pin quét qua, trông thấy rương ít hơn bên trên rất nhiều, nhưng không phải rương gỗ đơn giản mà đều được bọc bằng da, thoạt trông càng chắc chắn hơn.
Tần Dương mở ra một cái rương, phát hiện bên trong đựng các loại đồ quý đã bị quân đội cướp lấy.
Vòng cổ trân châu thô to, đồ trang sức bằng vàng xinh đẹp, thứ khảm các loại đá quý, ví dụ như nhẫn đá quý, vương miện đá quý, mấy thứ này xen lẫn vào nhau được bao trong vải dầu không thấm nước, ánh đèn pin chiếu chúng nó phản chiếu ánh sáng đủ màu đủ sắc.
Tần Dương đậy nắp lại, đi trong hang núi, quét đèn pin chiếu bốn phía, cuối cùng ngừng lại ở vị trí gần vách đá.
Một rương sắt lá yên lặng nằm đó.
Đây là rương sắt lá duy nhất, cũng là rương to nhất trong hang đá.
Tần Dương đi qua, đứng lại trước rương sắt lá, vươn tay lau tro bụi trên rương, quay đầu cười nói:
- Xem mức độ đáng giá và rắn chắc của rương thì có lẽ thứ trong rương này quý giá nhất ở đây.
Tư Đồ Hương vẻ mặt hân hoan:
- Chúng ta không thể mang đi quá nhiều, nhưng một cái rương như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể khiêng nó đi!