Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1816 - Chương 1827: Kho Báu Hiện Ra

Chương 1827: Kho báu hiện ra
 

Nhóm Tần Dương cắm trại trong núi hình vòng cung, đã trôi qua hai ngày.

Hai ngày qua bọn họ thanh lý hơn một nửa mé trong công sự xi – măng, rốt cuộc có phát hiện vui sướng bất ngờ.

- Này, mọi người qua đây xem đi!

Nhóm người Tần Dương đang bận rộn công việc của riêng mình nghe tiếng kêu gọi tụ tập đến trước mặt Tư Đồ Hương. Cô cầm xẻng quân dụng, vẻ mặt hớn hở nhìn chằm chằm vách tường xi – măng đằng trước, một vòng trong kim loại nhỏ màu xanh sậm khảm vào vách tường, phần trên vòng trong kim loại móc vào vỏ ngoài bằng nhựa, mơ hồ thấy bên trong vỏ nhựa có một khe hở hẹp dài.

Mạc Vũ và Tần Dương lập tức nhìn qua kiếm dài bị đặt ở bên cạnh. Tần Dương bước nhanh cầm lên kiếm dài trở về chỗ cũ, rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng kiếm huơ vài cái gần khe hở kia, hân hoan ngước đầu lên:

- Nếu không sai thì đây chắc là cơ quan khống chế ra vào chỗ này, thanh kiếm hẳn là chìa khóa.

- Thử xem sao!

Mạc Vũ nghiên cứu cái nắp chụp trên vòng tròn kim loại, gõ vài cái ở mặt sau, cái nắp bị gỡ xuống:

- Thứ này chắc dùng để chặn cát vàng chảy vào lỗ thủng kia.

Tần Dương giơ kiếm lên, mũi kiếm chĩa hướng khe hở giống như lỗ khóa:

- Các người trước tránh xa một chút, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ba người Mạc Vũ hơi lùi ra một khoảng cách, Tần Dương chậm rãi đâm kiếm dài màu xanh sậm vào trong khe hở.

Rất thuận lợi, không có chút cảm giác trì trệ nào.

Rất nhanh, nguyên thanh kiếm đâm vào lỗ hổng kim loại, khi không thể đâm sâu thêm được nữa, vách tường vốn an tĩnh bỗng phát ra tiếng răng rắc.

Tần Dương thả chuôi kiếm ra, nhanh chóng lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn công sự xi – măng ở trước mặt.

Giống như vô số bánh răng đang chuyển động, tường xi – măng bỗng rung lên, một chỗ nào đó trên tường bỗng di chuyển.

Một tảng đá nặng nề thoạt trông không khác gì tường xi – măng chậm rãi hạ xuống theo bánh răng dây xích chuyển động, cuối cùng rắc một tiếng, hòn đá ngừng rơi, cửa lớn bề rộng ba mét, cao ba mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Chúng ta tìm được rồi!

Mắt Tư Đồ Hương tỏa sáng nhìn cửa lớn trước mặt, khe khẽ thì thào, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

- Đúng vậy, chúng ta đã tìm được.

Tần Dương quay đầu nhìn kiếm dài còn cắm trong khe hở giống kim loại, không kiềm được nở nụ cười:

- Thanh kiếm này quả nhiên là chìa khóa tìm và mở ra kho báu.

Ánh sáng từ kiếm dài chỉ dẫn tìm ra chính xác vị trí kho báu, khi đâm chìa khóa kiếm dài vào lỗ kim loại đặc biệt thì mới mở ra cửa lớn của kho báu được.

Còn nếu cứng rắn đánh mở thì sao?

Nhóm Tần Dương nghi hoặc đứng ở cửa lớn, nhìn vào trong, sau đó tái mặt.

Công sự xi – măng rất dày, nhưng làm nhóm Tần Dương giật mình không phải vì độ dày của nó mà là bên trong công sự xi – măng phủ kín một lớp thuốc nổ, số thuốc nổ gần như chất đầy không gian, còn có một số trang bị đơn giản chế tạo bằng pha lê.

Có thể tưởng tượng, khi có người dùng thuốc nổ hoặc cách nào đó cưỡng bức công phá công sự xi – măng thì những pha lê nối với công sự xi – măng sẽ vỡ nát, trang bị lắp đặt cũng kích phát thuốc nổ trải bên dưới, hình thành vụ nổ uy lực to lớn.

- Nhiều thuốc nổ như vậy, hơn nữa thoạt nhìn dường như dưới đất còn chôn nhiều hơn, nếu kích phát thì e rằng trong phạm vi vài trăm mét đều sẽ bị san bằng.

Tư Đồ Hương trong mắt tràn ngập nghĩ mà sợ, bởi vì vừa rồi là cô đề nghị cho Lucian đấm thử một cú. Nếu đấm thật thì e rằng nhóm bọn mình đã bị nổ nát bấy.

Mạc Vũ không vội đi vào, cười nói:

- Ta chờ ở bên ngoài canh chừng, mấy đứa xuống xem sao, nhớ cẩn thận.

Tần Dương cũng không khách khí, dù sao cửa rộng mở, kiếm còn cắm ở mặt trên, nếu thật sự xui xẻo, nhóm mình xuống thăm dò kho báu mà có nhóm khác đến, nhổ kiếm ra thì chẳng phải là cánh cửa đóng lại, lúc ấy nhóm mình mới thảm.

- Được, giữ liên hệ, chúng ta đi xuống xem trước.

Tần Dương lấy đèn pin cường lực ra, cùng Lucian, Tư Đồ Hương dọc theo thang đá đi xuống dưới.

Chỗ này hiển nhiên đã đóng kín cỡ trăm năm, nhưng kỳ lạ là không khí bên trong không quá đục ngầu.

Đường hầm khá dài, ba người Tần Dương cẩn thận đi hết đường hầm, phỏng đoán một chút, lúc này ít nhất đã ở dưới lòng đất trăm mét.

Phía cuối đường có ngả rẽ, Tần Dương quét ánh sáng đèn pin qua, sau đó cứng người lại.

Trước mặt Tần Dương là không gian dưới đất hình chữ nhật, nóc hình trứng. Không gian dưới đất này hiển nhiên bị người đào móc, không gian rất dài, đèn pin cường lực của Tần Dương không soi đến tận cùng được.

Trong không gian dưới đất chỉ có một thứ.

Rương!

Vô số rương!

Từng cái rương chất đống thẳng tắp xếp thành mấy hàng, vẫn luôn kéo dài đến phương xa, không thấy cuối.

Tần Dương dùng đèn pin quét qua, ít nhất có mấy trăm cái rương, nhưng thực rõ ràng, mấy trăm cái rương chỉ là một phần nhỏ trong không gian lòng đất.

- Nhiều quá, trong hòm là cái gì?

Tần Dương cười cười:

- Mở ra nhìn xem liền biết.

Tần Dương đi tới trước một đoạn, chiếu đèn pin quan sát bốn phía. Hắn phát hiện trên những cái rương đều treo khóa sắt, dán niêm phong, hơn nữa mỗi cái rương bị quét sơn viết con số.

Tần Dương dừng bước trước một cái rương, rút ra dao găm chặt đứt đầu khóa, tiếp theo cẩn thận quan sát nửa ngày, sau đó thận trọng giở nắp rương ra.

Thứ trong rương đều dùng vải dầu không thấm nước bao kín, Tần Dương cẩn thận mở vải dầu không thấm nước ra, phát hiện bên trong chứa đồ cổ được giữ gìn nguyên vẹn.

Tần Dương liên tiếp mở mấy cái rương, phát hiện bên trong đều là các loại đồ cổ, chúng nó đều có lịch sử xa xưa, hiển nhiên giá trị cực kỳ cao.

Quét mắt qua, nơi này ít nhất có mấy trăm rương đồ cổ như vậy, nếu đem ra đấu giá sẽ giá trị bao nhiêu tiền?

Tần Dương tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn thì dừng bước chân, bởi vì hắn phát hiện quy cách cái rương dường như đổi khác, không giống như rương gỗ to đoạn đầu, rương ở khúc này càng chắc chắn nhưng nhỏ xinh hơn nhiều.

Tần Dương cẩn thận cạy mở một cái rương, vạch vải dầu bao bọc ra, ánh mắt nháy mắt bị một mảnh vàng ròng chói lòa làm mù mắt.

Vàng thỏi!

Trong rương nhỏ này đựng vàng thỏi xếp ngay ngắn.

Tần Dương đếm sơ, một cục vàng thỏi khoảng 5kg, trong rương ước chừng có hai mươi cục tức là 100kg!

Tần Dương chiếu đèn pin tới phía trước, rương nhỏ nhiều vô số kể xếp san sát nhau.

Chỗ này có ít nhất mấy trăm rương thì phải?

Mười rương là 1000kg, tức là một tấn, vậy chẳng phải là nơi này ít nhất có mấy chục tấn vàng ròng?
Bình Luận (0)
Comment