Chương 1832: Sinh mệnh bí ẩn cùng nhau sinh tồn
Cao cỡ hai, ba người?
Bò cạp?
Toàn thân đen nhánh lóe sáng, có thể chống đỡ viên đạn?
Tần Dương trợn to mắt nhìn chằm chằm vào trang nhật ký đã phiên dịch, trong lòng tràn ngập khiếp sợ.
Quái thú đến từ lòng đất.
Bò cạp cao năm, sáu mét?
Thứ này thật sự tồn tại sao?
- Lúc tôi thấy ác ma kia xuất hiện thì trong lòng tràn ngập rung động. Tôi chỉ muốn tìm một hang động giấu tất cả bảo bối, hoàn thành nhiệm vụ lãnh tụ giao cho. Nhưng . . . trời ạ, tôi nhìn thấy cái gì? Tôi trải qua cái gì?
- Quái thú không phải một con mà xuất hiện cả bầy, đúng thế, mỗi con cao ít nhất năm, sáu mét. Chúng nó bỗng nhiên xuất hiện, xé vụn binh sĩ dưới quyền của tôi như xé rách trang giấy, tôi khủng hoảng trốn trở về hang giấu kho báu.
- Đáng mừng là lúc trước đã quyết định phong kín đường hầm này, cũng đã bắt đầu xây dựng, chỉ chừa đường cho một người ra vào. Tôi trốn về hang, sau lưng đã không có một người đi theo, chỉ có tiếng hét thảm và tiếng lũ quái vật nhai. Đám quái vật giết binh sĩ của tôi rồi ăn thịt bọn họ!
- Tôi điên cuồng cầm lên bao cát chặn lối vào. Đám quái vật kia giết tất cả binh sĩ dưới quyền của tôi, có hai con đuổi theo, nhưng chúng nó bị vách tường xây xi – măng và bao cát ngăn chặn. Chúng nó không có trí tuệ của loài người, chung quy không phá sập tường xông vào.
- Chúng nó quanh quẩn ngoài tường, tôi run cầm cập núp sau bức tường. Tôi chưa từng gặp được tình huống như vậy, nhưng mặc kệ như thế nào, cho dù chết thì tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình!
- Tôi thừa dịp chúng nó rời đi thì kéo càng nhiều bao cát chặn lối vào, rồi xây bức tường xi – măng trước bao cát, ngăn cách hang giấu kho báu và đàn ác ma ở bên dưới. May mắn đám ác ma trí thông minh giới hạn, chứ không thì phỏng chừng tôi cũng trở thành thức ăn trong miệng chúng nó, khó mà hoàn thành nhiệm vụ tướng quân giao cho tôi.
- Về đám lính, tôi vốn định chờ làm xong việc sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn cho chết hết, hoàn toàn giữ kín bí mật này, nhưng không đợi tôi xuống tay bọn họ đã chôn xác trong miệng đám ác ma lòng đất. Trên thế giới này tại sao có sinh vật kinh dị như vậy? Chúng nó sinh hoạt trong lòng đất, làm sao chúng sinh tồn được? Chúng lấy thức ăn từ đâu ra?
- Phong kín đường hầm, chỉ còn lại một mình tôi, tôi đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Tôi tin tưởng bầy ác ma lòng đất tà ác này sẽ không thông minh phá hoại vách tường được, nhưng tôi khuyên người tìm được kho báu đừng dễ dàng phá bức tường. Tôi không biết đã trải qua bao nhiêu năm, cũng không biết chúng nó còn tồn tại hay không, nhưng căn cứ lịch sử chúng nó sinh tồn trong năm tháng lâu dài ở bên dưới thì tôi nghĩ chúng nó chắc còn ở đầu bên kia bức tường, chờ bạn!
Tần Dương xem tin tức xong, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Đường bịt xi – măng bít kín quả nhiên có thể đi thông tâm Trái Đất sâu hơn, ở chỗ sâu nhất có một bầy quái thú to lớn như vậy!
Bò cạp cao năm, sáu mét, vỏ ngoài giống như sắt thép không sợ dao súng?
Ôi mợ, chuyện gì thế này?
Tần Dương đưa di động cho Mạc Vũ, kêu Tư Đồ Hương trở về. Hai người xem nội dung trên di động xong cực kỳ khiếp sợ.
- Bò cạp cao năm, sáu mét? Vậy chẳng phải là cao nhà hai tầng, dao súng không tổn thương được, viên đạn không xuyên thủng, chuyện này có thật không vậy?
Nét mặt Tư Đồ Hương nghi ngờ, hiển nhiên ôm nửa tin nửa ngờ với nội dung trong quyển nhật ký.
Mạc Vũ nhíu mày nói:
- Người này viết nhật ký, còn là ghi chép trước khi chết, dường như không cần làm giả, dù sao người ta sắp chết thì cần gì tính toán đắn đo giả tạo một câu chuyện?
Tư Đồ Hương trợn to mắt hỏi:
- Chẳng lẽ sâu trong hang động này thật sự có bò cạp khổng lồ cao năm, sáu mét? Quá đáng sợ, cho dù chúng nó tồn tại thật, vậy ngày thường chúng nó ăn cái gì?
Mạc Vũ cười nói:
- Nếu dưới lòng đất có vô số đường hầm thì cũng tồn tại vô số khả năng, có lẽ dưới lòng đất không chỉ có đất cát và cục đá như chúng ta thường nghĩ, có lẽ dưới lòng đất có hoàn cảnh sinh thái hình thành tự nhiên, hoặc là một vòng tròn sinh vật.
Tần Dương trầm ngâm nói:
- Nếu nói bên dưới sa mạc Sahara có một hệ thống nước ngọt to lớn, nếu thật sự tồn tại sinh vật lòng đất thì cũng không có gì khó hiểu.
Tư Đồ Hương khẽ hỏi:
- Anh cảm thấy những con bò cạp khổng lồ được miêu tả trong cuốn sổ tay có lẽ sinh hoạt trong lòng đất, là một phần của vòng sinh thái hệ thống nước ngọt lòng đất?
Tần Dương cười nói:
- Các nhà khoa học thường có hai phương hướng nghiên cứu, một hướng là ra ngoài, hiểu biết ngoài không gian, các hành tinh, phương hướng thứ hai là bên trong, hiểu nhiều hơn về Trái Đất, tìm hiểu bên trong Trái Đất, tình huống tâm Trái Đất luôn là phương hướng nghiên cứu của các nhà khoa học. Nhưng mặc kệ có bao nhiêu phát hiện đáng kinh ngạc thì cho đến tận bây giờ không ai biết rõ ràng bên trong Trái Đất.
Tư Đồ Hương cười tiếp lời:
- Sở dĩ mặc kệ tâm Trái Đất xuất hiện tình huống gì thì đều có thể hiểu được, phải không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi chỉ cảm thấy dưới lòng đất có một đàn bò cạp khổng lồ sinh tồn không phải chuyện gì đặc biệt khó hiểu. Dù sao trong bút ký nói đường hầm này đi hướng nơi sâu hơn, ít nhất bọn họ thăm dò hết nửa ngày, cuối cùng đều không có phát hiện tận cùng tâm Trái Đất, còn đụng phải đàn quái thú, bị xử lý. Điều này nói lên dưới chân chúng ta thật sự tồn tại thế giới lòng đất to lớn, có vô số đường hầm, không ai biết chúng nó sâu bao nhiêu, dài bao nhiêu.
Tư Đồ Hương ngẫm nghĩ nói:
- Tuy tôi cũng rất tò mò đàn bò cạp to lớn kia, rất muốn thấy tận mắt, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bỏ đi. Dù sao mục đích chúng ta đến là để tìm chỗ giấu báu vật chứ không phải tìm quái vật lòng đất, chờ lần sau đánh một trận với chúng.
Tần Dương cười lớn:
- Đúng rồi, bức tường kia có lẽ không ngăn được đàn bò cạp khổng lồ tấn công, nhưng trí tuệ của chúng nó có hạn, sở dĩ không cố chấp phá sập bức tường, chúng ta không cần thiết phá sập tường làm gì, hãy để sự ăn ý này luôn giữ lại.
Tư Đồ Hương khẽ ừ, mắt lóe tia sáng hưng phấn nói:
- Thế giới dưới lòng đất bị ẩn tàng, thật là khiến người siêu tò mò.
Tần Dương chợt nhớ tới một chuyện, nhẹ giọng nói:
- Thế giới dưới lòng đất chưa chắc chỉ có một cái. Lúc chúng ta ở nước Anh, tôi và nhóm công chúa cùng nhau đi thám hiểm một hang động, cũng xuống sâu lòng đất, trong hồ dưới đất sinh hoạt vô số quái vật lạ mắt, chúng nó tấn công bọn tôi, tôi còn bởi vậy trúng kịch độc suýt chết.
Ánh mắt của Tần Dương bỗng trở nên xa xăm:
- Có lẽ trên thế giới này vốn có nhiều sinh mệnh cùng sinh tồn với chúng ta, chẳng qua chúng ta không biết đến sự tồn tại của chúng nó.