Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1822 - Chương 1833: Lao Ra Mặt Đất

Chương 1833: Lao ra mặt đất
 

Làm rõ ràng bút ký quan quân kia để lại, mọi người không cần ở đây nữa.

Mặc kệ hang núi lòng đất có bò cạp khổng lồ như trong bút ký ghi lại hay không thì đều không cần thiết đi thăm dò cho rõ.

- Vậy chúng ta tạm thời đóng cửa lại, đợi khi nào rảnh lại đến chuyển những kho báu này đi.

Tần Dương đến trước vách đá, bắt lấy thanh kiếm dài, rút mạnh ra.

Cùng với kiếm dài bị rút ra, bên trong tường xi – măng dày nặng lại xuất hiện thứ chuyển động máy móc kêu răng rắc, cửa đá nặng nề chìm xuống đất lại từ từ dâng lên, cuối cùng cửa đá trở về như cũ, kín kẽ, căn bản không nhìn ra bất cứ manh mối gì.

Tần Dương nhìn kiếm dài trong tay, khen ngợi:

- Kiếm này thật sự là rất kỳ dị, tuy chưa thử nhưng có thể khẳng định, nếu nhét vào kiếm dài kích cỡ giống như nó thì cũng không thể kích phát mở cơ quan.

Mạc Vũ cười nói:

- Chắc rồi, chứ không thì thanh kiếm này đã không bị xem là chìa khóa của kho báu.

Tần Dương đứng dậy:

- Chúng ta hiện tại nên làm gì?

Mạc Vũ nhìn bốn phía:

- Nếu lúc này có người tới đây nhất định sẽ phát hiện nơi này, tốt nhất chúng ta hãy khôi phục chỗ này.

Mạc Vũ cảm thụ một chút sức gió:

- Chúng ta chấn sập cát vàng trên đỉnh núi vùi lấp tường xi – măng này, gió cát thổi qua, phỏng chừng một buổi tối là nơi này sẽ khôi phục như cũ. Đêm nay chúng ta ở lại tại chỗ, ngày mai về ốc đảo.

- Được!

Tần Dương đồng ý, kêu Lucian:

- Lucian, qua đây, chấn sập toàn bộ cồn cát ở nơi này!

Lucian leo lên đỉnh cồn cát, liên tục đấm mấy cú thật mạnh, cồn cát to lớn thoáng chốc giống như núi lửa phun trào sụp xuống, cát vàng bay đầy trời.

Lucian chơi rất vui vẻ, như con nít hăm hở đánh sập, rất nhanh, bức tường xi – măng bị đào ra một nửa lại bị cát vàng vùi lấp, nhóm Tần Dương cầm xẻng bận rộn một lúc, dấu vết con người xây dựng thoáng chốc bị hoàn toàn che giấu.

Bốn người cắm trại, bận rộn nửa ngày, mọi người đều đói, bắt đầu nhóm lửa nấu ăn. Bởi tìm được kho báu nên tâm tình của mọi người rất tốt.

Tuy không biết lúc nào sẽ đến lấy mớ vàng ròng, đồ cổ dưới lòng đất, nhưng chỉ riêng một rương to kim cương, đá quý đủ màu cũng là vô giá, đã đủ để mọi người vừa lòng.

Lúc hoàng hôn, gió bỗng lớn hơn, gió to thổi cát vàng kêu vù vù, tầm nhìn xung quanh cực kỳ hẹp.

Tần Dương chui vào lều trại, đổ hết đồ trong hai ba lô to ra, nhét tất cả của quý vào trong ba lô, kéo khóa kín lại, làm vậy để khi về ốc đảo không bị người khác rình ngó. Dù sao lúc bốn người ra ốc đảo thì bị mọi người thấy, bọn họ đi một vòng trong ốc đảo, nâng về một rương sắt lá rất có hơi thở cổ xưa, chắc chắn mọi người đều biết nó mang ý nghĩa gì.

Cho dù đám người Tần Dương có thực lực bảo hộ đợt kho báu này, nhưng tin tức đồn ra ngoài chắc chắn sẽ mang đến phiền phức lớn cho cả nhóm. Hơn nữa có lẽ còn sẽ có người tiến vào sa mạc tìm kho báu còn sót lại, dù sao người có tài nghiên cứu chân chính rất dễ từ kho báu mà nhóm Tần Dương mang ra liên tưởng đến kho báu của Rommel bị mất tích trong sa mạc.

Tần Dương cầm rương sắt lá rỗng ra xa, đào cái hố to, tiếp theo vùi nó vào, xem như hoàn toàn tiêu diệt tất cả dấu vết có thể sẽ bại lộ.

Gió to gào thét tàn phá cả đêm, đợi khi trời sắp sáng rốt cuộc hoàn toàn ngừng lại.

Tần Dương chui ra lều trại, phát hiện cát vàng ngoài lều chất đống thật dày, cồn cát lúc trước còn có nhiều dấu vết lộn xộn đã khôi phục bề ngoài như sóng gợn.

- May mắn dừng rồi, ta còn tưởng sẽ có bão cát.

Mạc Vũ bưng tách nước, vừa uống nước vừa cảm thán:

- Nhưng cũng tốt, hoàn toàn ẩn tàng dấu vết chúng ta từng ở đây.

Tần Dương cười nói:

- Trước tiên nấu một bữa ngon, ăn no rồi một hơi chạy về ốc đảo nghỉ ngơi, ở một đêm, liên hệ máy bay vận tải của PSC rời khỏi đây.

- Được!

Mọi người ăn một bữa sáng phong phú, vứt bỏ một số vật tư không cần thiết, bốn người cõng bọc hành lý bước trên đường về.

Mấy người mới đi khoảng 1km thì Mạc Vũ dẫn đầu bỗng nhiên dừng bước chân.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Làm sao vậy sư phụ?

Vẻ mặt Mạc Vũ nghiêm túc, ánh mắt có chút nghi hoặc, ngón tay chỉ vào vị trí gần trước mặt:

- Bên dưới chỗ kia có động tĩnh . . .

Mạc Vũ còn chưa nói xong thì một tiếng nổ lớn ngắt lời của hắn ta.

Bùm!

Bề mặt cát vàng bằng phẳng bỗng bắn mạnh lên trên, mặt đất đột nhiên xuất hiện lỗ to đường kính hơn mười mét, cát vàng như nước chảy vào hố to.

Bốn người Tần Dương tái mặt, ánh mắt khiếp sợ.

- Thuốc nổ!

Ngay giây đầu tiên Tần Dương liền đoán ra ngọn nguồn vụ nổ, trong óc nhớ tới hố sâu to lớn trong đống nham thạch phong hóa mình đã thấy.

Hố sâu giống nhau.

Nổ mạnh giống nhau.

Chẳng qua lúc trước hố sâu nổ mạnh có nhiều người ở xung quanh, nhưng hố sâu nổ mạnh hiện tại không có một bóng người.

- Dưới đất có người!

Lucian bỗng ngón tay chỉ hố to kia:

- Ngay bên dưới cái hố đó!

Lucian vừa dứt lời, một bóng người bỗng từ bên dưới cái hố bay lên, bịch một tiếng rớt xuống đất, là một lính đánh thuê mặc đồ rằn ri, võ trang đầy đủ.

Các lính đánh thuê mặc đồ tương tự liên tiếp từ dưới hang bay lên, rớt mạnh xuống đống cát, thực rõ ràng, bọn họ đều bị người từ dưới lòng đất ném lên trời.

Ngay sau đó là mấy nhân viên nghiên cứu khoa học không có vũ khí, bọn họ bị ném đầu óc choáng váng, nhưng nhanh chóng bò dậy.

- Bên này!

Lính đánh thuê cầm đầu xem đồng hồ, rống lớn một tiếng, chỉ một phương hướng, đó là phương hướng mà nhóm Tần Dương đi tới, cũng là nơi có ốc đảo.

Đám người kia mới từ trên mặt đất bò dậy, thật tự nhiên thấy nhóm người trợn mắt há hốc mồm đứng cách không xa. Tuy bọn họ cũng hơi giật mình nhưng không có động tác quá kích gì, một lính đánh thuê thậm chí huơ tay với nhóm Tần Dương, vẻ mặt sốt ruột hô lớn:

- Chạy!

Nhóm Tần Dương còn không kịp làm ra bất cứ động tác, mặt đất lần thứ hai chui lên mấy bóng người, thân hình nhanh như tia chớp, vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên đều là siêu cao thủ.

Một người dẫn đầu mấy bóng dáng kia là Augustus đổi tên Mr. A, trong tay còn nâng một cái rương, vẻ mặt căng thẳng, nhưng mang chút hưng phấn.

Augustus đáp xuống đất, quét mắt qua, dừng lại trên người nhóm Tần Dương.

Lúc này Augustus không đeo kính râm, khi gã phát hiện đám người Tần Dương thì hắn cũng nhìn mặt của gã.

Con ngươi Tần Dương nở to, buột miệng kêu lên:

- Augustus! Là ông!
Bình Luận (0)
Comment