Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1825 - Chương 1836: Không Lẽ Tôi Đang Thêu Dệt Chuyện?

Chương 1836: Không lẽ tôi đang thêu dệt chuyện?
 

Nhóm Tần Dương một đường chạy như điên, không dám có chút tạm dừng.

Đáng giá vui mừng là con vật khổng lồ phát ra tiếng rống lớn kia không làm động tĩnh gì lớn, càng không leo lên mặt đất, có lẽ vì nó còn chưa kịp leo lên trên.

Nhóm Tần Dương không dám ở lại, lỡ thật sự có con vật siêu to khổng lồ gì thì ở lại đây là tự tìm chết.

Nhóm Tần Dương quẹo một đường vòng cung chạy đến phương hướng ốc đảo.

- E rằng không thể trở về ốc đảo, nhóm Augustus có lẽ cũng về ốc đảo. Vừa rồi bọn họ đã ra tay với mọi người thì hiển nhiên là không chết không ngừng, không thể nào an ổn hòa bình ở chung.

Tần Dương gật đầu, cầm dụng cụ trắc vị trí, nhìn rồi nói:

- Chúng ta có thể liên hệ với PSC trước, hẹn thời gian, kêu máy bay vận tải của họ đến chỗ hẹn rồi chúng ta trực tiếp đăng ký tại đó luôn, vậy là không cần vào ốc đảo nữa, dù sao chúng ta không cần trở lại làm gì.

- Được, con sắp xếp đi.

Tần Dương lấy di động ra liên hệ với người PSC, bọn họ nhận nhiệm vụ tư nhân, miễn là trả đủ tiền thì muốn người có người, muốn máy bay có máy bay, muốn súng có súng, nhiệm vụ vận chuyển là nghiệp vụ đơn giản nhất trong số đó, Tần Dương cho tiền nhiều nên bọn họ tự nhiên nguyện ý chạy đi một chuyến.

Tần Dương hẹn với người PSC đại điểm đón người, hắn đã trắc thử cự ly, phỏng đoán thời gian, sau khi xác định, mọi người đi về phương hướng ốc đảo.

Đương nhiên không phải họ muốn về ốc đảo, nhưng ốc đảo là tọa độ đánh dấu đáng tin nhất.

Suốt quãng đường bọn họ đi thật cẩn thận, không đụng độ nhóm Augustus, cũng không gặp phiền phức nào khác, thuận lợi đến chỗ hẹn.

Khi máy bay vận tải của PSC xuất hiện trong tầm nhìn của nhóm Tần Dương thì mọi người thoáng chốc đều thở phào một hơi.

Bọn họ đang cõng hai bao lớn của quý, tự nhiên không muốn gặp thêm rắc rối, hiện giờ có thể an nhiên rút lui tự nhiên là kết quả tốt nhất, dù sao thực lực của Augustus kia không thua gì Lucian.

Lúc trước Tần Dương có chú ý trận đánh điên cuồng giữa Augustus và Lucian. Thực lực của Augustus không yếu hơn Lucian, điều này kiến Tần Dương rất giật mình. Augustus là một trong mười ba trưởng lão của Niết Bàn, có thực lực cường giả Chí Tôn, không lẽ mười ba trưởng lão của tổ chức Niết Bàn đều là thực lực Chí Tôn?

Tổ chức mạnh mẽ có mười ba hoặc càng nhiều cường giả Chí Tôn?

Nghe thật rùng rợn.

Mọi người lên máy bay vận tải, tiếp theo trực tiếp rời đi, một đường bay đi, cuối cùng đến thủ đô của quốc gia nhỏ này.

Nhóm Tần Dương tìm một khách sạn ở lại, một là vì nghỉ ngơi, thứ hai là qua con đường PSC vận chuyển hai bao của quý về, không thể qua con đường bình thường ngồi trên máy bay dân dụng hàng không.

Bốn người bôn ba cả ngày trong sa mạc, bụi bặm đầy mình, tắm nước nóng xong cả người thoải mái, Tần Dương chạy vào phòng của Mạc Vũ.

- Sư phụ, hôm nay Augustus sai khiến người công kích chúng ta, ông ta nhìn thấy mặt của con, con nghe rõ tiếng hô nhỏ ‘Thanh Diệt’, không lẽ là tên của thanh kiếm này? Augustus biết lai lịch của thanh kiếm?

Mạc Vũ cười nói:

- Ta biết con sốt ruột muốn biết đáp án chuyện này, nhưng chung quy con phải tự dựa vào bản thân truy tìm. Nếu Augustus có thể gọi tên ra thì chắc hẳn cũng biết lai lịch của thanh kiếm này, nhìn biểu cảm và ánh mắt tham lam của hắn rõ ràng như vậy, dường như ngay lúc đó định cứng rắn cướp, kết quả bầy bò cạp khổng lồ xuất hiện làm ngừng ngang kế hoạch hành động của hắn. Sau này con nhớ phải cẩn thận hơn, không chừng Augustus sẽ lén xuống tay với con.

Tần Dương cười gượng nói:

- Về chuyện này thì con cũng không có cách nào, dù sao ông ta là thực lực Chí Tôn, giữa con và Augustus chênh lệch quá lớn, Lucian không thể luôn bên con hai mươi bốn tiếng đúng không nào?

Mạc Vũ cau mày nói:

- Tại sao không thể, cẩn thận một chút tuy phiền phức nhưng còn hơn là mất tính mệnh. Augustus kia vốn muốn ra tay với con, hiện giờ biết trong tay con có thanh kiếm ghê gớm như vậy, không động lòng mới là lạ.

Tần Dương khẽ ừ:

- Con sẽ cố gắng hết sức cẩn thận, hôm nay thanh kiếm này lập công, bà già đối thủ của con thực lực rất mạnh, nhưng bị con tấn công bất ngờ một kiếm chặt dao găm và thuận thế chém đứt cánh tay, nếu không như vậy thì Lucian và sư phụ bị Augustus cùng một người khác giữ chân, con và Hương Hương nguy hiểm rồi.

Nói đến chuyện này, Mạc Vũ có chút hưng phấn:

- Người kia hẳn là thực lực Thông Thần, nhưng bị con là Thiên Nhân khiếu huyết hai mươi sáu suýt làm thịt, nếu đồn ra ngoài thì con sẽ nổi danh, à, con vốn đã rất nổi tiếng rồi, chắc chắn con sẽ càng nổi hơn nữa.

Tần Dương khoát tay, nét mặt bất đắc dĩ:

- Con đã nổi tiếng lắm rồi, thôi đừng truyền ra thêm, cho con giữ lại chút át chủ bài đi, nếu không thì về sau ai muốn đối phó với con đều trực tiếp phái Thông Thần, thậm chí cường giả Chí Tôn là con khó sống.

Mạc Vũ cười cười, không nói nhiều về vấn đề này, đổi đề tài:

- Con biết tin tức gì về bò cạp khổng lồ lòng đất xuất hiện hôm nay không?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Con xem phiên dịch cuốn sổ tay mới biết trên thế giới này còn quái thú mạnh mẽ như vậy, lúc trước không biết gì, thật khiến người giật mình.

Mạc Vũ trêu đùa nói:

- Lúc trước mạo hiểm trong hang núi ở Anh chẳng phải cũng nhìn thấy nhiều thú dữ hung ác hình dạng kỳ lạ trong hồ nước trong lòng núi sâu không thấy đáy sao? Hơn nữa con nghe được tiếng rống lớn vào phút cuối chứ? Có thể làm bò cạp to lớn cao năm, sáu mét đuổi theo chúng ta dứt khoát nằm rạp xuống đất chứng minh cái con xuất hiện cuối cùng này rất ghê gớm, con cảm thấy sẽ là thú khổng lồ gì?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Sao con biết được, giờ nhớ lại tiếng rống lớn khiến người hồn vía lên mây đó là tim con vẫn đập nhanh đây, không biết việc này còn đoạn sau nữa không, chẳng biết đám người kia làm cái gì.

Mạc Vũ lắc đầu, không nói chuyện, bởi vì hắn ta cũng không biết gì cả.

Tần Dương ngẫm nghĩ, quyết định lại gọi điện thoại cho Long Vương.

Lúc trước Tần Dương đi qua Kinh Thành từng muốn nhờ Long Vương kể cho nghe sự tình liên quan Niết Bàn, nhưng hiếm khi Long Vương từ chối hắn, chứng minh quốc gia xử lý vấn đề này vô cùng cẩn thận và cẩn trọng, e sợ tình báo tiết lộ hoặc là bị lén lộ ra ngoài sáng.

Tần Dương loại bỏ chuyện tìm báu vật, chỉ nói rằng đi du lịch sa mạc, ngẫu nhiên gặp Augustus.

- Bò cạp cao năm, sáu mét? Tiếng rống lớn phát ra từ dưới lòng đất?

Giọng điệu của Long Vương mất bình tĩnh, hiển nhiên, hắn ta cũng cảm thấy thực khiếp sợ.

- Thật sự hay là giả vậy?

Tần Dương cáu kỉnh trả lời:

- Chẳng lẽ ngài nghĩ rằng tôi sẽ thêu dệt chuyện hay sao? May mắn con khổng lồ kia tạm thời không xông ra theo, chứ không thì tôi nghĩ cả nhóm chúng tôi chưa chắc sống đi tới đây.
Bình Luận (0)
Comment