Chương 1837: Chiến trường chưa biết
- Tôi sẽ đi điều tra chuyện này, lát nữa sẽ cho cậu đáp án.
Long Vương không nói nhiều, nhanh gọn tỏ thái độ, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu:
- Nếu cậu nguyện ý buông bỏ sinh hoạt bình an hiện tại, chuyển sang một chiến trường tràn ngập nguy hiểm chưa biết khác, thậm chí không tiếc vì vậy mà hy sinh tính mệnh của mình thì tôi sẽ nói hết tất cả cho cậu biết.
Long Vương cúp máy, Tần Dương nghệch mặt ra.
Chiến trường tràn ngập nguy hiểm chưa biết?
Hy sinh tính mệnh của chính mình?
Đây là cái quỷ gì?
Tuy rằng Long Vương không có nói tỉ mỉ, nhưng Tần Dương cứ cảm thấy lời này ám chỉ một số thứ mà hắn không biết gì cả, hoặc nên nói là nghành nghề hoặc mặt nào đó không bị người đời biết tới.
Đặc công cũng là công tác có tính chất giống như vậy, không bị người đời biết, nhưng nó thật sự tồn tại, có lẽ ở ngay bên cạnh bạn.
Có lẽ bọn họ không có tài năng siêu phàm như 007 trong phim, bọn họ có lẽ thực bình phàm, nhưng bọn họ thật sự làm một số chuyện đặc biệt, một số chuyện mà người thường sẽ không làm, hiến dâng, hy sinh vì quốc gia, vì tín ngưỡng của bản thân.
Con người đều có hiếu kỳ, Tần Dương cũng tò mò, nhưng hắn rất rõ ràng, có khi bạn biết một điều gì đó thì sẽ không thể tránh cho bị đẩy vào sự kiện đó, mãi cho đến khi sự kiện này bị giải quyết hoàn toàn, nếu không thì bạn không thể nào được giải thoát ra.
Chuyện bình thường còn như thế, sự tình mà Long Vương nói hiển nhiên tuyệt đối không đơn giản.
Tần Dương đồng ý sẽ suy xét nhưng không vội vã ra quyết định, thậm chí trong lòng có chút kháng cự, hắn đã có quá nhiều chuyện phiền lòng, không muốn lại bị cuốn vào một rắc rối lớn có lẽ không thoát thân được, dù sao lúc trước hắn vào Long Tổ cũng là vì bị sư phụ trực tiếp ném vào.
Thú khổng lồ xuất hiện trong sa mạc, kẻ Diệt Thế Niết Bàn, Long Vương im miệng không nói, quyền hạn biết chuyện siêu cao.
Tất cả điều này dường như đều kết nối với nhau.
Tần Dương suy nghĩ lung tung một lúc, tạm thời gác chuyện này ra sau đầu, thoải mái ngủ một giấc trong khách sạn, hôm sao leo lên chiếc xe PSC gửi đến, bọn họ sẽ đi con đường đặc biệt của PSC mang theo của báu về nước.
Đổi chuyến bay, mất nhiều thời gian đi đường, bọn họ rốt cuộc mang theo mớ báu vật vô giá về nước.
Tần Dương và Lucian mỗi người xách một túi du lịch đi vào biệt thự, tựa như du khách đi du lịch về.
Mạc Vũ đã về nhà của mình, Tần Dương vốn định chia một phần của báu cho hắn ta nhưng bị từ chối, chỉ chọn một viên kim cương lớn và vài viên đá quý. Mạc Vũ định dùng kim cương tạo ra một chiếc nhẫn kim cương thật lớn tặng cho Long Nguyệt bởi vì bọn họ chuẩn bị kết hôn!
Tư Đồ Hương cũng chọn một viên kim cương và vài viên đá quý cho mình, số còn lại Tần Dương cất trong đại điểm lưu trữ bí mật mà Tư Đồ Hương xây dựng. Tần Dương cũng một viên kim cương và một ít viên đá quý bỏ vào túi, mang theo trở về nhà.
- Trở về rồi, anh đi chuyến này thuận lợi chứ?
Hàn Thanh Thanh đang ngồi ở bể bơi sau vườn đọc sách, nghe thấy động tĩnh liền cất sách vào, đi về sảnh lớn, vừa lúc thấy nhóm Tần Dương vào cửa.
Tần Dương cười nói:
- Khá thuận lợi và kích động.
- Kích động?
Hàn Thanh Thanh nhướng cao chân mày, cô biết rõ kích thích thường kèm theo nguy hiểm.
Tần Dương cười tươi nói:
- Đúng rồi, nhìn thấy một bầy bò cạp, siêu to khổng lồ, rất đáng sợ.
Lúc trước Tần Dương chỉ báo bình an với Hàn Thanh Thanh, không kể tỉ mỉ hành trình thăm dò kho báu, dù sao internet giao lưu cũng không an toàn, nếu bị người nghe trộm sẽ rước lấy rắc rối.
Nét mặt Hàn Thanh Thanh giãn ra, mỉm cười hỏi:
- Siêu to khổng lồ? To cỡ nào? Dài cỡ một mét không?
Hàn Thanh Thanh biết thực lực của nhóm Lucian, ở trong ấn tượng của cô thì bò cạp ghê gớm cỡ nào cũng chắc chắn không thể làm gì nhóm Tần Dương. Huống chi trong tưởng tượng của cô thì bò cạp một con cỡ vài cm, dù to hơn một chút cũng cỡ 20cm, 30cm là cùng, siêu to khổng lồ đến mức nào?
Một thước à?
Đây đã là Hàn Thanh Thanh cố gắng hết sức khoa trương đặt câu hỏi.
Tần Dương cười cợt nhả, đến gần nói nhỏ:
- Bò cạp khổng lồ cao cỡ nhà lầu hai tầng, toàn thân đều phủ lên giáp sắt như miếng thép, dao súng không đâm vào được, dù lựu đạn cũng không thể nổ chết chúng nó. Một đội lính đánh thuê võ trang đầy đủ cũng không ngăn nổi mười giây đã bị chúng nó diệt hết.
Hàn Thanh Thanh trợn to mắt, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tần Dương, qua vài giây mới nói:
- Anh đang giỡn với em hả? Làm gì có bò cạp nào to như thế? Nếu có thì đã sớm bị đăng lên báo rồi.
Tần Dương giải thích rằng:
- Những bò cạp này không phải giống loài bình thường, chúng nó cũng không sinh hoạt trên mặt đất, mà là sinh hoạt dưới lòng đất sa mạc Sahara. Bên dưới sa mạc Sahara có một thế giới lòng đất, không biết đi thông tới đâu, hơn nữa trừ những bò cạp to ra dường như trong tâm Trái Đất còn có con quái thú càng to hơn.
Việc này tuy rằng thần bí, nhưng Tần Dương tự mình trải qua, không cần giữ bí mật, Hàn Thanh Thanh cũng biết đến Augustus, sở dĩ hắn không ngại kể tỉ mỉ trải nghiệm lần này cho cô nghe.
Hàn Thanh Thanh nghe xong trợn mắt há hốc mồm:
- Theo như lời anh nói thì những bò cạp khổng lồ đó, và quái thú khổng lồ chưa lộ mặt kia vốn sinh tồn trong thế giới lòng đất ở sa mạc Sahara, hoàn toàn không định xâm nhập mặt đất, là nhóm Augustus cố ý tìm chúng nó, thả bầy bò cạp khổng lồ ra, thậm chí thả quái thú khổng lồ kia. Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Dương lắc đầu, tuy rằng trong lòng hắn có chút phỏng đoán, nhưng không thích hợp nói cho Hàn Thanh Thanh, hắn có dự cảm dù cho chính mình không muốn cuốn vào việc này, nhưng sợ rằng tùy theo ân oán giữa mình và Niết Bàn sâu thêm, xung đột tăng lên, những sự kiện mình đã trải qua, e rằng mình sẽ càng lún càng sâu, cuối cùng hoàn toàn không cách nào thoát thân.
Tần Dương cảm thấy chính mình không cách nào thoát thân cũng đành thôi, chỉ mong đừng hại Hàn Thanh Thanh kẹt trong hỗn loạn, cô dù sao chỉ là một người thường, hắn hy vọng cả đời cô trải qua sinh hoạt của người bình thường, đơn giản mà hạnh phúc.
- Nào, cho em xem thứ tốt.
Tần Dương kêu Hàn Thanh Thanh đi theo mình, xách túi du lịch bước lên lầu.
Trong phòng ngủ, Hàn Thanh Thanh nhìn sững sờ số kim cương sáng lấp lánh trong túi vải, lại nhìn những đá quý đủ mọi màu sắc.
- Kim cương to như vậy, chắc mớ này đáng giá lắm?
Tần Dương cười nói:
- Kim cương như vậy còn có rất nhiều, đá quý còn hai túi to. Nhưng trong biệt thự nhiều người nhiều miệng, anh bỏ nó vào chỗ bí mật rồi, đợi qua một thời gian sẽ xử lý. Mớ này là anh mang về cho em và người nhà làm ít đồ, ưm, sau khi gia công thì dùng nó tặng quà là thích hợp nhất.
Hàn Thanh Thanh giật mình hỏi:
- Hai túi đá quý lớn? Xem bộ dạng của anh thì đúng là phát tài rồi?
Tần Dương cười cười:
- Đúng vậy, một món tiền từ trên trời rớt xuống rất lớn. Ưm, em nhìn xem thích cái nào, viên kim cương này mình làm thành dây chuyền đi, viên này thì làm thành nhẫn, dây chuyền và nhẫn kim cương sẽ dùng lúc chúng ta kết hôn, em đeo vào sẽ rất đẹp. Mấy viên đá quý thì làm thành dây chuyền, bông tai.