Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1831 - Chương 1842: Ai Sợ Ai?

Chương 1842: Ai sợ ai?
 

- Ngoại hình của con bò cạp khổng lồ này rất giống với bò cạp hoàng đế Châu Phi ở Ghana năm 2006, chuyên gia chuyên môn nghiên cứu bò cạp hoàng đế đã sớm ra kết luận tổ tiên của bò cạp hoàng đế tồn tại từ bốn trăm triệu năm trước, rất có thể chúng nó là một trong những giống loài sớm nhất lên đất liền sinh tồn.

- Tuy rằng lịch sử trải qua năm lần đại diệt chủng, nhưng vẫn có sinh vật nhiều giống loài vượt qua năm lần đại tuyệt chủng, tồn tại đến hiện giờ, những quái vật này có từ mấy chục triệu năm đến mấy triệu năm trước, tê giác trâu Sumatra, ếch tím, thằn lằn khổng lồ, cá vây tay, cua móng ngựa, cá mập vân vân, nếu những giống loài này có thể tránh thoát đại tuyệt chủng nhiều lần thì chứng minh giống loài chúng nó có năng lực dũng mãnh về mặt thích ứng sinh tồn, cộng thêm một vài thời kỳ đặc biệt, cho nên có xác suất xuất hiện quái thú tiền sử khổng lồ như vậy cũng không lạ.

Chết giả?

Đóng băng?

Tần Dương không phải nhân viên nghiên cứu khoa học, không phải đặc biệt quan tâm vấn đề này, dù sao nó đã sống sờ sờ đứng ở nơi đó, việc cần gấp bây giờ hiển nhiên không phải đi nghiên cứu tại sao nó còn sống, mà là suy xét chúng ta nên ứng đối vật khổng lồ đó như thế nào.

- Ngài cũng nói giống loài viễn cổ không chỉ có bò cạp hoàng đế, vấn đề hiện tại là nếu tồn tại một con bò cạp siêu to khổng lồ như vậy thì có còn tồn tại thú khổng lồ tiền sử khác không?

Đầu dây bên kia, Long Vương trầm mặc một hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

- Còn, cậu biết là được, cấm không cho lộ ra ngoài.

Còn?

Tần Dương con ngươi co rút, hắn bỗng nhiên ý thức được hành trình đi thăm dò kho báu dường như khiến hắn chạm đến một góc khác không bị ai biết.

Nếu trước khi xảy ra chuyện này, có ai nói cho Tần Dương biết điều này thì hơn phân nửa hắn sẽ cười nhạt.

Thú khổng lồ tiền sử?

Bộ xương hả?

Ngay cả thời đại khủng long cực kỳ phồn vinh đều bị hoàn toàn tuyệt chủng, trở thành các bộ xương hóa thạch, vậy thì còn lại gì có thể sót lại?

Nhưng Tần Dương thấy tận mắt đội ngũ bò cạp hoàng đế siêu khổng lồ, nghe tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi, tiếng rống đó chắc phát ra từ miệng của bò cạp hoàng đế đầu đàn.

Vì thấy tận mắt nên Tần Dương mới dễ dàng tin lời của Long Vương.

Trên thế giới này thật sự có một số sinh mệnh to lớn đã bị người lãng quên, thậm chí không được ghi lại trong lịch sử, hiện tại chúng nó tồn tại trong góc nào đó ở thế giới này, tùy thời sẽ tỉnh lại hoặc chui lên từ mặt đất, mặt biển.

Tần Dương trầm mặc vài giây:

- Quốc gia có dự án ứng đối gì với chuyện này không?

- Tự nhiên là có, giờ đâu phải thời xưa, đây là thời đại công nghệ cao, dù cho chúng nó khổng lồ, sức chiến đấu kinh người, nhưng tôi không cho là chúng nó có thể ngăn được tiến công của vũ khí công nghệ cao.

Tần Dương khẽ thở phào:

- Vậy thì tốt, nếu ốc đảo bị tập kích thật sự là hành vi cố ý dẫn đường của Niết Bàn, tôi không hy vọng bất cứ góc nào của Trung Quốc trở thành mục tiêu của chúng ta.

Long Vương thở dài:

- Cứ vậy đi, việc này chỉ mình cậu biết, tránh đừng lộ ra ngoài.

Tần Dương khẽ ừ, phía đối diện cúp điện thoại.

Đừng lộ ra ngoài?

Chắc hẳn clip này lấy từ con đường đặc biệt nào đó, không công khai cho dân chúng, chứ không thì ở thời đại internet này sớm lan truyền trên mạng.

Tần Dương dựa vào lưng ghế, chìm trong suy tư, chân mày nhíu chặt.

Hắn không phải thánh nhân, hắn không có năng lực cứu chúng sinh, sở dĩ dù cho ốc đảo phát sinh thảm án đánh sâu vào tâm linh của hắn rất lớn nhưng chỉ vẻn vẹn là thảm án ở nước ngoài, cũng giống như công dã tràng, một trận chiến tranh, không liên quan đến hắn và người bên cạnh hắn.

Nhưng nếu Trung Quốc cũng có tai họa ngầm như vậy thì sao?

Nếu Trung Hải cũng có tai họa ngầm giống như vậy?

Tần Dương ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thở hắt ra, bật cười.

Mình suy nghĩ nhiều quá làm gì?

Không rõ nội tình nên buồn lo vô cớ sao?

Nếu quốc gia không phải mù tịt việc này, đã có dự án ứng đối, vậy thì để những người biết tình huống lo lắng đi, mình nghĩ nhiều cũng như không.

Cho dù thật sự có ngày tai nạn ập đến, cùng lắm thì mình cầm kiếm dài ba thước đấu với chúng nó!

Ai sợ ai?

Mặc kệ mấy chuyện này, lo cuộc sống hàng ngày của mình đã, làm tốt hôn lễ của sư phụ và sư nương. Sư phụ cơ khổ hơn hai mươi năm, hiện giờ rốt cuộc được hạnh phúc, đây mới là việc vui thật sự.

. . .

Claude đi viếng thăm Mạc Vũ và Long Nguyệt trước, nói chuyện tỉ mỉ thật lâu, đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Long Nguyệt trao đổi, trong cuốn sổ tay của Claude viết rất nhiều trang giấy.

Hiểu được yêu thích của Mạc Vũ và Long Nguyệt rồi, Claude cùng đoàn đội của mình bận rộn, bắt tay vào tuyển chọn nơi thích hợp và khảo sát thực địa.

Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, lập kế hoạch hôn lễ giao hết cho Claude và đoàn đội của hắn ta, Tần Dương rảnh rang, bởi vì đoàn đội của hắn sẽ xử lý các việc hôn lễ, bao gồm mời khách khứa, chế tác và phát thiệp mời, kế hoạch đưa rước, các việc lớn nhỏ.

Bên Tư Đồ Hương cử một tiểu tổ phối hợp Claude, rất nhanh chọn xong địa điểm hôn lễ.

Trang viên Tử Hồ.

Mang tên là trang viên nhưng thật ra nơi này là một sơn trang nghỉ mát cao cấp. Trải qua đàm phán, bên Tần Dương sẽ bao trọn sơn trang nghỉ mát.

Sơn trang này có tên trang viên Tử Hồ bởi vì xây cạnh hồ nhân tạo chiếm diện tích trên trăm héc - ta, Claude nhìn trúng mảng lớn bãi cỏ cắt tỉa ngăn nắp ven hồ.

Trang viên Tử Hồ nằm ở ngoại ô, cách trong thành phố 50km, nhưng không đáng lo, nơi này có đủ sân, nhiều phòng khách, dư sức đón đông đúc khách mời. Hơn nữa đến lúc đó sẽ có đội xe chuyên nghiệp chờ ở sân bay, nhà ga, bến xe, phụ trách đưa rước khách đến tham gia tiệc cưới, với tiêu chí khiến mọi người vui vẻ đến, về vui vẻ.

Xác định thời gian, địa điểm tiệc cưới xong, Tần Dương chuẩn bị mời khách khứa.

Hắn không định mời hết tất cả, giống như hắn đã nói, đăng một weibo đơn giản.

- Việc vui đến gần, sư phụ của tôi, tông chủ đời thứ bảy mươi mốt Ẩn Môn Mạc Vũ sắp kết hôn! Hôn lễ sẽ tổ chức tại trang viên Tử Hồ vào ngày 10.18, chúc sư phụ (Mạc Vũ) sư nương (Long Nguyệt) trăm năm hảo hợp!

Tần Dương ít khi đăng weibo, thông thường trên weibo của hắn đa số là quảng cáo, weibo lần này cũng giống nhau, chẳng qua không phải quảng cáo sản phẩm mà là thông báo rộng rãi khắp nơi..

Tần Dương đăng tin lên, lập tức được vô số người chuyển bài, cũng bị vô số người chú ý và bàn tán.

- Sư phụ của Tần Dương là người y thuật số một Trung Quốc Mạc Vũ thì phải?

- Ha ha, lâu rồi Tần Dương không đăng weibo, vừa đăng lên đã là việc lớn như vậy. Tông chủ đời thứ bảy mươi mốt Ẩn Môn, Ẩn Môn thiên cổ, một mạch đơn truyền, ngẫm kỹ lại đã thấy ghê gớm!

- Y võ song tuyệt, nghe nói năm đó ảm đạm rời đi Trung Hải, độc thân hơn hai mươi năm, hiện giờ tuy rằng không cùng người yêu cũ nối lại duyên xưa, nhưng nghe nói Long Nguyệt trước kia đặc biệt thích Mạc Vũ, hiện giờ cũng xem như tu thành chính quả, một đoạn lương duyên.

- Tần Dương tuyên truyền rình rang như vậy chắc sẽ là hôn lễ thế kỷ quy mô to lớn, tiếc rằng không thể đến hiện trường xem, không biết trên mạng có tiếp sóng không nữa.

Người thường xem cuộc vui, trong nghề xem cách làm.

Người thường ham thích thảo luận đề tài này, giới tu hành cũng dậy sóng vì tin tức này.
Bình Luận (0)
Comment