Chương 1857: Dựa vào thân cây hóng mát
Hôn lễ rất hoàn mỹ, viên mãn, mọi người cùng vui.
- Claude tiên sinh, sư phụ, sư nương của tôi rất vừa lòng hôn lễ lần này, ưm, tôi cũng vừa lòng, vất vả cho Claude tiên sinh!
Claude nghe Tần Dương nói như thế, nỗi lòng vốn thấp thỏm thoáng chốc vững vàng, vì Tần Dương đã hứa, chỉ cần Claude lập kế hoạch hôn lễ khiến nhóm Tần Dương vừa lòng, vì cảm ơn hắn ta, Tần Dương sẽ đặc biệt chữa bệnh cho mẹ của hắn ta.
Mặc kệ có thể chữa được hay không Tần Dương đều sẽ ra tay chữa bệnh một lần.
Lúc trước Claude chủ động chạy đến lập kế hoạch buổi hôn lễ này không phải vì kiếm tiền hay kiếm danh tiếng mà chỉ vì được một cơ hội chữa bệnh cho mẹ.
- Tần tiên sinh vừa lòng là tốt rồi.
Claude xoa tay, nét mặt có chút co quắp, ánh mắt thấp thỏm nhìn Tần Dương:
- Tần tiên sinh . . .
Tần Dương cười ngắt lời Claude:
- Lúc trước tôi đã hứa với Claude tiên sinh thì tôi không quên được. Hiện tại Claude tiên sinh có thể đón mẹ của tiên sinh đến, nhưng đừng đến Trung Hải, đi Davao ở Philippines đi.
Claude nghe Tần Dương nói thì hơi vui, nhưng nghe câu cuối, hắn ta thắc mắc lặp lại:
- Davao?
Tần Dương cười gật đầu, nói:
- Tại Davao ở Philippines có một buổi hội giao lưu danh y, đến lúc đó sẽ tụ tập cao thủ y thuật của các môn các phái, vu y, cổ y, có đủ hết. Chắc Claude tiên sinh cũng biết cho đến bây giờ chưa có liệu pháp bệnh Alzheimer nào được xác định có hiệu quả, tôi cũng chưa chắc có thể chữa lành cho mẹ của tiên sinh. Nhưng buổi hội giao lưu này sẽ tụ tập rất nhiều bác sĩ trong giới tu hành hoặc bác sĩ kỳ lạ, nếu tôi không chữa được thì Claude tiên sinh hãy tìm bọn họ xem sao, có lẽ sẽ được tin tốt.
Mắt Claude bỗng sáng ngời, đáp ngay:
- Được! Tần tiên sinh, tôi lập tức sắp xếp mẹ tôi đến Davao, nhưng những danh y này bình thường không dễ ra tay chữa bệnh, e rằng bọn họ sẽ không đồng ý chữa cho mẹ của tôi.
Mắt Claude trông mong nhìn Tần Dương, hắn ta vì chứng bệnh của mẹ mà đã tìm rất nhiều bác sĩ, cũng biết những danh y này thường là tay nghề cao bận rộn, không phải ai tìm đến tận cửa là họ sẽ chữa cho, nếu vậy thì đám danh y đó không làm được chuyện gì khác, dù sao khắp thế giới có bệnh nhân vô cùng vô tận.
Dù là với Tần Dương cũng là Claude chủ động chạy tới làm hôn lễ giúp hắn, thậm chí đặt quyết tâm không nhận một đồng nào, chỉ vì kiếm một nhân tình. Nếu Claude trực tiếp tìm tới Tần Dương, nhờ hắn cứu người thì e rằng hắn cũng sẽ từ chối.
Tần Dương cười nói:
- Ừm, tóm lại đi chỗ đó đã, tôi chữa bệnh trước, nếu không được, tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu bác sĩ khác cho Claude tiên sinh. Vẫn câu nói cũ, tôi không vỗ ngực đảm bảo được.
Claude nhẹ lòng, hắn ta biết bản lĩnh của Tần Dương, nếu Tần Dương chịu làm người trung gian giới thiệu bác sĩ, một câu của Tần Dương hữu dụng hơn mười nghìn câu mình nói.
- Tần tiên sinh, vô cùng cảm ơn tiên sinh, mặc kệ kết quả chữa bệnh ra sao thì tôi đều sẽ khắc ghi phần ân tình này của tiên sinh.
Tần Dương khoát tay nói:
- Không cần khách khí, Claude tiên sinh chuẩn bị đi, phỏng chừng hai ngày sau tôi sẽ xuất phát đi Davao.
- Được!
Tần Dương đuổi Claude đi, sau đó gọi điện thoại cho Tư Đồ Hương:
- Hương Hương, đặt vé máy bay hai ngày sau, cô, tôi, Lucian cùng đi Davao ở Philippines, tham gia một buổi hội giao lưu y học.
- Biết!
Tần Dương lái xe về nhà, mấy ngày nay hắn bận rộn hôn lễ của sư phụ, tuy rằng có đoàn đội chuyên nghiệp hỗ trợ, nhưng làm đệ tử duy nhất của chú rể, nhiều khách khứa đến đều có thân phận không thấp, không giàu cũng quyền, khi Mạc Vũ không có thời gian thì Tần Dương phải tự mình ra mặt tiếp đãi, mấy ngày qua, đợi khách đi hết, hắn chỉ muốn nằm lì trên giường không nhúc nhích.
Ăn cơm chiều xong, Tần Dương nằm trên sofa, trong tay cầm máy tính bảng, đang chuẩn bị tìm đại bộ phim nào xem thì Lois đi tới.
- Tần Dương . . .
Tần Dương ngước đầu lên, cười hỏi:
- Có chuyện gì à?
Lois ngồi xuống phía đối diện Tần Dương, cắn môi:
- Tôi muốn hỏi là chuyện lúc trước tôi nói anh có suy xét chưa?
- Chuyện nào?
Tần Dương sửng sốt một chút, giây sau lấy lại tinh thần:
- À, cô nói chuyện báo thù giúp cô, tìm về kiếm to Thập Tự phải không?
- Đúng vậy, lúc trước anh luôn bận rộn.
Tần Dương buông xuống máy tính bảng, vuốt hai bên sống mũi, ngẫm nghĩ:
- Lúc trước tôi kêu cô thương lượng với ông nội của mình, cô đã nói chưa?
Lois gật đầu, nói:
- Nói rồi, ông nội của tôi có ý khác, nhưng không làm tôi đổi ý được, cuối cùng đồng ý cách làm của tôi.
Hơi tạm dừng, khẩu khí của Lois trở nên vô cùng kiên quyết:
- Tần Dương, chỉ cần anh có thể giết Jules giúp tôi, tìm kiếm to Thập Tự về cho tôi thì tôi sẵn sàng làm người hầu cho anh suốt đời, chiến đấu vì anh, thậm chí dâng lên sinh mệnh của tôi!
Tần Dương mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lois:
- Andy tiên sinh đồng ý cô làm như vậy sao? Chắc không phải cô lừa tôi chứ?
Lois không chút do dự trả lời:
- Ông nội của tôi đang ở nhà, nếu tôi lừa anh thì anh hỏi lại ông nội là sẽ vạch trần được ngay.
Tần Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng vẫn thực kinh ngạc. Andy vì cứu Lois mà trả giá thời gian năm năm, trong năm năm này hắn ta phải nghe theo mệnh lệnh của Tần Dương, chiến đấu vì Tần Dương, sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí chết đi. Vậy mà Andy đồng ý cho cháu gái của mình làm người hầu cả đời cho Tần Dương?
Chuyện này quá kỳ lạ.
Tần Dương ngồi thẳng dậy từ sofa:
- Tôi thực tò mò, cô làm cách nào thuyết phục được ông nội của mình?
Lois thản nhiên trả lời:
- Lần trước tôi đã nói rồi, tôi là phụ nữ, gia tộc đến đời của tôi xem như đứt đoạn. Jules giết cha mẹ của tôi, tìm kiếm ông nội và tôi khắp nơi, nếu bị hắn tra được chỗ ở của chúng tôi thì nhất định sẽ không chút do dự xử lý chúng tôi.
- Thanh kiếm to Thập Tự là vật gia truyền của gia tộc chúng tôi, không thể bị mất trong tay tôi được. Tuy có lẽ con của tôi sẽ theo họ nhà chồng, nhưng nó chung quy là con của tôi, tôi hy vọng có thể vẫn luôn truyền lại thanh kiếm này. Hơn nữa phải trả mối thù của cha mẹ tôi, tôi và ông nội không đủ thực lực, không có hy vọng báo thù, tôi không có thứ gì khác để trao đổi, chỉ có thứ duy nhất có thể vận dụng được là bản thân tôi.
- Ông nội chịu đồng ý là vì ông cảm thấy tương lai của anh không thể đo lường, nếu tôi đi theo anh không xem như uất ức, dù sao trên thế giới này ít có ai hai mươi ba tuổi có thể đánh bại đối thủ thực lực Siêu Phàm, hơn nữa anh còn chuyên giỏi các loại kỹ năng, anh là một thiên tài, thiên tài thật sự!
- Huống chi con người của anh nặng tình nặng nghĩa, đối xử với người hiền hòa dễ ở chung, dù làm người hầu của anh, chỉ cần làm tròn bổn phận thì sẽ không chịu uất ức gì, cho nên, ông nội cảm thấy nếu tôi thật sự muốn thì trao đổi cả đời cũng không tệ. Ưm, nói theo câu của Trung Quốc là dựa vào thân cây hóng mát.
Thiên tài thật sự?
Dựa vào thân cây hóng mát?
Tần Dương chớp chớp mắt, thì ra cái nhìn của Andy là như vậy sao? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hôn lễ của sư phụ có thể nói là chấn động toàn bộ Trung Quốc, Andy đương nhiên cũng nhìn thấy.