Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1845 - Chương 1856: Diễn Kịch, Ai Có Hứng Thú?

Chương 1856: Diễn kịch, ai có hứng thú?
 

Thu Tứ tặng quà xong lặng lẽ rời đi, cô đến đây thiệt tình là muốn tự mình nói một tiếng tân hôn vui vẻ với Mạc Vũ, hy vọng hắn hạnh phúc.

Văn Vũ Nghiên vẻ mặt có chút phức tạp, cô rất rõ ràng cuộc tình giữa mẹ của mình và Mạc Vũ, hiện giờ Mạc Vũ kết hôn, dường như tất cả đã buông xuống.

Đây là khởi đầu cho cuộc tình mới, cũng là kết thúc cuộc tình cũ.

Văn Vũ Nghiên đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Hàn Thanh Thanh ngồi trên ghế, nhìn Long Nguyệt trang điểm rực rỡ, mắt sáng lấp lánh nhìn Long Nguyệt mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Bất cứ người phụ nữ đều sẽ không kiềm được hâm mộ Long Nguyệt hôm nay.

Cha mẹ của Mạc Vũ đều mất, sở dĩ từ sư phụ Miêu Kiếm Cung đảm nhiệm vai trò trưởng bối. Bên cạnh hồ, Mạc Vũ và Long Nguyệt hoàn thành nghi thức.

Hôn lễ thực thuận lợi, không xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, khiến dây thần kinh căng thẳng của Tần Dương thả lỏng.

Ẩn Môn có bạn khắp chốn, nhưng có bạn thì cũng sẽ có đối thủ, có kẻ địch, Tần Dương vẫn luôn lo lắng có người sẽ quấy rối vào hôm nay, sở dĩ hắn sắp xếp an ninh trật tự nghiêm ngặt, may mắn không xảy ra chuyện gì.

Bận rộn hôn lễ giữa trưa xong Tần Dương thở phào một hơi, rốt cuộc có chút thời gian tán dóc với các bạn bè.

Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh, Trần Hầu, Long Viên Viên, Long Thất, cả đám xúm lại với nhau, đa số là chiến hữu đã cùng nhau tham gia đấu giao hữu, vừa là người trẻ tuổi, tụ tập lại có nhiều đề tài nói chuyện.

Khi Tần Dương đi qua, mọi người đang tám chuyện rôm rả. Thấy Tần Dương đến, Trần Hầu cười hỏi:

- Tần Dương, hết bận rồi hả?

Tần Dương kéo ghế, tùy ý ngồi xuống, cười nói:

- Dù sao cũng phải nghỉ xả hơi, sư phụ của tôi làm xong nghi thức, có thời gian tiếp đãi khách, nên tôi lén thả lỏng.

Tần Dương nhìn Triệu Thanh Long:

- Triệu Thanh Long, anh khôi phục thế nào?

Triệu Thanh Long sảng khoái cười cười:

- Thân thể không có vấn đề gì, nhưng kinh mạch bị tổn hại hơi nặng, cần điều dưỡng từ từ, chắc mất vài năm.

Tần Dương nhìn nụ cười bình thản trên mặt Triệu Thanh Long, an ủi:

- Thừa dịp này ổn định lại cảnh giới cũng tốt mà.

Triệu Thanh Long cười tươi nói:

- Không cần an ủi tôi, kinh mạch bị tổn hại, chậm trễ vài năm mà thôi, không phải việc lớn gì. Trước kia còn muốn tranh cướp hạng nhất với Vân Bạch Linh, bây giờ có anh ở, hết chuyện của chúng ta, không cần tranh giành hạng nhất nữa, cũng tốt.

Vân Bạch Linh nhìn thoáng qua Tần Dương, ánh mắt hơi phức tạp, mím môi, không mở miệng phản bác.

Tần Dương cười to bảo:

- Đừng nâng tôi lên quá, tôi hiện tại mới chỉ là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi sáu, còn kém xa mấy người.

Trần Hầu cười nói:

- Lên một bậc rồi à? Lúc chúng ta đánh thi đấu thì anh là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Ừ, vừa thăng cấp không lâu.

Triệu Thanh Long cười nói:

- Mặc kệ anh là hai mươi lăm hay hai mươi sáu, tôi hoặc Vân Bạch Linh đều không có bản lĩnh một chiêu đánh bại đối thủ thực lực Siêu Phàm.

Chuyện đồng thuật không phải bí mật gì, Tần Dương cười nói:

- Trò vặt mà thôi, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, chứ nếu đối phương cảnh giác từ trước thì tôi không dễ thành công.

Trần Hầu cười gian:

- Đây cũng là nguyên nhân trận đầu tiên anh suýt bị đánh gần chết vẫn không thi thố đồng thuật đúng không?

Tần Dương cũng không kiềm được bật cười:

- Đúng rồi, nếu tôi dùng đồng thuật ngay trong trận đầu tiên, vẫn có thể thắng, nhưng qua trận thứ hai thì khó khăn, tựa như đánh bài ăn trộm gà, chỉ có thể một lần, không thể làm lần thứ hai.

Long Thất bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Mạc tiên sinh kết hôn rồi, còn anh thì sao? Có tính toán gì không?

- Tôi?

Tần Dương sửng sốt một chút, giây sau cười nói:

- Tôi thì còn sớm, chỉ mới đầy hai mươi ba tuổi, còn là sinh viên năm thứ tư.

Tần Dương nói câu này, mọi người đều bật cười.

- Sinh viên năm thứ tư, ha ha ha, cười chết mất, anh không nói thì đúng là tôi không nhớ ra. Ha ha, Tần Dương, anh thật sự còn là học sinh, nhưng nhìn anh không giống sinh viên chút nào.

- Đúng rồi, chuyện anh đã làm có chỗ nào giống học sinh không?

Trần Hầu giơ ngón tay chỉ vào Tần Dương:

- Anh còn dám nói mình là học sinh, hiện tại anh có đến trường lên lớp không hả?

Tần Dương vuốt mũi, nét mặt hơi lúng túng. Tuy trên danh nghĩa hắn là sinh viên năm thứ tư đại học Trung Hải, nhưng hắn cơ bản đã không đi trường học, một là vì không rảnh, thứ hai là không học được gì từ nhà trường. Mấy môn ngoại ngữ thì hắn nói lưu loát, đi tới trước sẽ bị đám đông bao vây tựa như ngôi sao.

Tần Dương dời đề tài:

- Trần Hầu, lúc trước anh báo danh chỗ kia, giờ sao rồi? Cuối cùng đi đâu làm việc?

Trần Hầu lóe tia sáng, cười tủm tỉm nói:

- Xem như bộ đội, làm vài việc vặt.

Bộ đội?

Việc vặt?

Tần Dương không hỏi tới, dựa theo tình huống giữ bí mật lúc Trần Hầu gia nhập, sợ rằng hắn ta vào bộ đội làm nhiệm vụ đặc biệt, chắc phải tuân theo nguyên tắc giữ bí mật.

- Chú ý an toàn.

Tần Dương dặn dò một câu rồi chủ động dời đề tài.

- Mấy ngày trước tôi đi công ty một chuyến, công ty đã chuẩn bị kịch bản tốt, sắp quay bộ phim người tu hành, trong các người có ai hứng thú đóng phim không?

Điện ảnh không phải kể về một mình nhân vật chính là người tu hành mà là kể về một đám người tu hành, cho nên, Tần Dương định kéo thêm vài người, kỹ thuật diễn xuất không đủ thì dùng cảnh đánh nhau thay thế.

Long Viên Viên mắt sáng ngời:

- Tôi muốn làm khách mời!

Triệu Thanh Long cười hỏi:

- Ai diễn vai chính?

Tần Dương cười nói:

- Tôi đóng vai chính, Lý Tư Kỳ là nữ chính số một, ngoài ra có mấy vai phụ khác. Trần Hầu, lúc trước anh hào hứng nhất mà, bây giờ không có hứng thú nữa sao?

Trần Hầu cười gượng nói:

- Có chứ, nhưng hiện giờ tôi bị người quản thúc, không có thời gian, lần này tôi đến tham gia hôn lễ cũng phải xin phép mới được cho đi.

Tần Dương gật đầu biểu thị đã hiểu:

- Vậy anh hãy làm tốt chuyện của mình đi. Còn người khác thì sao? Có hứng thú không?

Triệu Thanh Long sảng khoái nói:

- Nếu có vị trí thì chừa một chỗ cho tôi.

Tần Dương cười giải thích:

- Tự nhiên là có vị trí, một tiểu đội mà, tất cả đều phải là người tu hành.

Vân Bạch Linh tò mò hỏi:

- Nhưng mọi người chưa từng đóng phim, anh không sợ bị làm hỏng sao?

- Không sao, đến lúc đó mọi người đơn giản huấn luyện một đoạn thời gian thì tốt rồi, hơn nữa mấy diễn viên phụ ít cảnh quay tĩnh, khó khăn không quá lớn, đa phần là chiến đấu phút cuối, không khó đối với mọi người.

Tần Dương thầm bổ sung một câu, tiếc rằng bầy bò cạp khổng lồ hoạt động theo đàn, còn có bò cạp siêu to khổng lồ trấn giữ, chứ không thì hắn rất muốn đưa nguyên đoàn phim đi sa mạc, cho mấy con bò cạp khổng lồ hàng thật đi lên đánh một trận.

Tần Dương bắt công ty sửa kịch bản thành đấu với bò cạp khổng lồ là vì hắn có trực giác những con bò cạp khổng lồ sẽ không chỉ tấn công ốc đảo một lần, chắc chắn chúng nó còn hành động nào khác.
Bình Luận (0)
Comment