Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1844 - Chương 1855: Anh Vũ, Chúc Anh Hạnh Phúc

Chương 1855: Anh Vũ, chúc anh hạnh phúc
 

Máy bay trực thăng đến đúng giờ lành, người chủ trì phụ trách chủ trì toàn bộ hôn lễ đã đứng đúng chỗ, bắt đầu nghi thức hôn lễ.

Mọi người theo chỉ dẫn của người chủ trì cùng đưa mắt nhìn máy bay trực thăng đang chậm rãi bay tới gần.

Máy bay trực thăng vững vàng đám xuống, đám rể phụ nhanh nhẹn nhảy xuống máy bay, sau đó vô cùng thân sĩ vươn tay dìu bốn dâu phụ xuống, tiếp theo là bốn bé trai và bốn bé gái đáng yêu, chúng tựa như thiên sứ xách lẵng hoa.

Mạc Vũ đi xuống máy bay trực thăng, bế Long Nguyệt mặc áo cưới màu trắng long trọng ra máy bay, đặt xuống thảm đỏ.

Long Nguyệt hôm nay vô cùng xinh đẹp, nhà thiết kế áo cưới hàng đầu tự mình thiết kế áo cưới tôn lên tất cả vẻ đẹp trên người cô, mặt cô mang theo nụ cười vui vẻ mà hạnh phúc. Hiển nhiên, hôm nay cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất nơi này.

Hấp dẫn người ta nhất là chiếc nhẫn kim cương to lớn trên tay Long Nguyệt, cùng với viên đá quý màu xanh treo trên cần cổ trong ngần, xanh lấp lánh kinh người.

- Ôi, nhẫn kim cương to quá!

- Đá quý xanh này bự thật, phẩm cấp thật tốt, chắc vô giá quá.

- Ôi mợ, chỉ riêng nhẫn kim cương, vòng cổ đá quý, khuyên tai kim cương, nguyên bộ giá trị ít nhất mấy chục triệu, trăm triệu chứ chẳng chơi!

- Kim cương to như vậy, đá quý phẩm chất tốt như vậy, Ẩn Môn thật là giàu. Đội máy bay trực thăng rước dâu, hôn lễ long trọng như vậy, buổi hôn lễ này e rằng tốn mấy trăm triệu.

- Ẩn Môn tuy ít người nhưng chưa bao giờ thiếu tiền, không nói đến ẩn thị Tiêu An Tâm của Mạc Vũ, dù là Tần Dương lo buổi hôn lễ này đều có tài sản mấy chục tỷ, thậm chí là trăm tỷ.

Nguyên bộ nhẫn kim cương, đá quý trên người Long Nguyệt chói mù mắt đám đông. Các khách nữ dự tiệc đa số mở to mắt, trong mắt tràn ngập hâm mộ.

Hôn lễ long trọng như vậy, nhẫn kim cương chói lóa như thế, chú rể đẹp trai có khí chất thế kia, có người phụ nữ nào không thích?

Người đã kết hôn còn đỡ chút, đặc biệt những cô gái chưa kết hôn, nhìn đôi người mới từ xa ung dung đi tới, cảnh tượng như ảo mộng càng đánh trúng trái tim của các cô.

- Hạnh phúc quá, nếu sau này tôi được gặp người đàn ông giống như vậy thì tốt rồi.

- Được hôn lễ ảo mộng long trọng thế này thì đáng giá cả đời!

- Rất ảo mộng, khiến người hâm mộ chết mất!

Người biết chuyện ở bên cạnh tạt gáo nước lạnh:

- Hạnh phúc? Lúc Long tiểu thư gặp Mạc tiên sinh mới mười mấy tuổi, chưa đầy hai mươi, khi Mạc tiên sinh rời khỏi Trung Hải thì Long tiểu thư vẫn luôn độc thân chưa gả, khổ sở chờ Mạc tiên sinh hơn hai mươi năm, hiện giờ người ta hơn bốn mươi tuổi mới được như ý muốn. Cô có thể chờ đợi một mối tình tương tư đơn phương hoàn toàn không có kết quả hơn hai mươi năm sao?

- Ôi, lãng mạn quá!

- Long tiểu thư quá si tình, giờ thì rốt cuộc được hạnh phúc.

- Lúc trước Mạc tiên sinh và Thu tiểu thư yêu nhau, nhưng chuyện đời khó đoán, vì một ít chuyện mà chia ly, Mạc tiên sinh cũng si tình chờ đợi hơn hai mươi năm, rõ ràng người mình yêu đã kết hôn sinh con nhưng vẫn không thay đổi tình si, người tính tình trung hậu này hiện giờ tìm được hạnh phúc của riêng mình cũng không dễ dàng.

- Người tôi yêu, người yêu tôi, từ hình dung trong câu thơ kia thật hay, vạt áo rộng vẫn không hối hận, tiều tụy vì người thương. Đoạn tình cảm này hiện giờ chấm dứt viên mãn cũng tốt rồi.

- Kìa, bên kia là Thu Tứ phải không? Tôi nghĩ nỗi lòng của cô ấy chắc rất phức tạp.

- A, đó là Thu Tứ mà Mạc tiên sinh yêu sâu sắc sao? Cô ấy cũng tới à, các người đoán xem lát nữa có phát sinh tình tiết máu chó nào không?

Tần Dương đứng bên cạnh Thu Tứ, nghe mọi người nhỏ giọng xì xầm bàn tán, trong lòng bất đắc dĩ.

Nam nữ đều thích buôn dưa lê.

Không nói người khác, cho dù là Tần Dương cũng hơi căng thẳng, bởi vì hắn không biết chút nữa Thu Tứ có nói cái gì, làm gì với sư phụ không. Mặc dù với tính cách ung dung rộng rãi của Thu Tứ thì chắc chắn sẽ không làm chuyện gì khác người, nhưng Tần Dương vẫn rất căng thẳng.

Hôm nay dù sao là ngày lành của Mạc Vũ, dù cho có một ít chuyện không vui cũng sẽ để lại tiếc nuối.

Đứa bé đáng yêu tung cánh hoa mở đường, trai đẹp gái xinh đi hai bên, Mạc Vũ và Long Nguyệt một đường đi tới, bước chân không vội vàng, mỉm cười chào hỏi với người xung quanh, bởi vì thời gian làm nghi thức không gấp gáp, có đủ thời gian.

Khi Mạc Vũ và Long Nguyệt đi tới trước mặt nhóm Thu Tứ, Tần Dương, ánh mắt Mạc Vũ và Thu Tứ giao nhau.

Mắt Mạc Vũ lóe tia sáng kinh ngạc, dừng bước chân, không nói chuyện mà quay sang nhìn Long Nguyệt bên cạnh mình.

Long Nguyệt mỉm cười ôm cánh tay Mạc Vũ bước tới gần Thu Tứ, chủ động mỉm cười chào:

- Chị Tứ, Vũ Nghiên, hoan nghênh các người đến.

Thu Tứ nhoẻn miệng cười:

- Hôm nay là ngày vui của anh Vũ và cô, tôi tự nhiên phải đến chúc mừng một phen.

Mạc Vũ ánh mắt hơi phức tạp, lúc này cảnh này, dù cho trong lòng đã buông xuống, nhưng nếu bảo trong lòng hắn ta bình tĩnh như nước lặng thì tuyệt đối không thể nào.

- Tôi vốn . . . cảm ơn cô đến, cảm ơn chúc phúc của cô.

Mạc Vũ hơi tạm dừng giữa câu, những người có mặt đều hiểu ý câu nói kia.

Tôi vốn tưởng cô sẽ không đến.

Thu Tứ ánh mắt thản nhiên trả lời:

- Nói thật ra tôi cũng rối rắm một lúc, nhưng cuối cùng quyết định phải đến. Tôi đến đây vì mong tự mình nói một câu tân hôn vui vẻ với các người, hy vọng hai người trăm năm hảo hợp, mong rằng hai người hạnh phúc!

Long Nguyệt vốn hơi căng thẳng trong lòng, cô biết sức nặng của Thu Tứ ở trong lòng Mạc Vũ, cô chưa từng hy vọng xa vời sẽ thay thế được Thu Tứ. Long Nguyệt là nữ cường ở bên ngoài, nhưng trong chuyện tình yêu thì thực đơn thuần nghiêm túc, trông thấy biểu hiện bằng phẳng của Thu Tứ đánh tan chút căng thẳng trong lòng Long Nguyệt.

Long Nguyệt xác nhận đúng là Thu Tứ chúc mừng thật lòng cho Mạc Vũ kết hôn, hy vọng hắn ta được hạnh phúc.

Về phần Thu Tứ xưng hô ‘anh Vũ’, tuy hơi thân thiết, nhưng nếu lúc này cô biểu hiện xa lạ xa cách ngược lại mới không bình thường.

Môi Long Nguyệt treo nụ cười, không tự chủ trương nói nhiều, cô giao mọi thứ ở đây cho Mạc Vũ.

Mới rồi trông thấy Thu Tứ, trước khi cất bước Mạc Vũ quay sang nhìn mình trước, trong lòng Long Nguyệt đã hoàn toàn yên ổn.

Nét mặt của Mạc Vũ thả lỏng hai phần, thậm chí còn mang theo mấy phần ý cười:

- Tốt, cảm ơn. Tần Dương, con tiếp đãi dì Thu của con thay ta.

Tần Dương cũng buông xuống tảng đá trong lòng, mỉm cười nói:

- Vâng!

Thu Tứ lấy một hộp gỗ đàn ra từ túi xách của mình, không đưa cho Tần Dương mà trực tiếp đưa tặng Long Nguyệt, mỉm cười nói:

- Chút lòng thành, hy vọng cô hạnh phúc cả đời!

Long Nguyệt hai tay nhận hộp gỗ đàn, nghe thành ý trong giọng nói của Thu Tứ, trong lòng cảm khái muôn vàn, cũng chân thành cảm ơn:

- Cảm ơn chị Tứ!
Bình Luận (0)
Comment