Chương 1854: Giữ gìn ý muốn lúc đầu, dũng cảm tiến tới
- Triệu lão, người khỏe!
Sau khi thống nhất biểu thị hoan nghênh mọi người, Tần Dương đi tới trước mặt Triệu Hâm, chắp tay, khách khí nói:
- Xa như vậy mà người còn tự mình lại đây, thật có lòng!
Triệu Hâm cười tươi nói:
- Phải đến chứ, lúc trước nếu không nhờ Mạc tiên sinh thì ta đã thành đống xương khô, cả đời ta không cách nào báo đáp ơn cứu mạng này. Năm xưa Mạc tiên sinh ảm đạm rời khỏi Trung Hải, bao nhiêu người chúng ta bất bình thay cho Mạc tiên sinh, chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm, Mạc tiên sinh và Long tiểu thư kết làm chim liền cành, tìm được hạnh phúc của riêng mình, đám già chúng ta mừng thay cho Mạc tiên sinh, phải đến uống ly rượu mừng này!
- Đúng rồi, chúng ta chờ đợi ngày này đã lâu, rốt cuộc chờ được ly rượu mừng này!
- Mạc tiên sinh thiệt tình, không ngờ còn muốn tổ chức lặng lẽ, Tiểu Tần của chúng ta mới giỏi, thông báo cho bốn phương đều biết, chứ không thì bỏ lỡ hôm nay là nuối tiếc cả đời!
- Đúng đúng đúng, Tiểu Tần làm việc này quá giỏi, việc vui lớn như vậy phải tuyên bố rộng rãi, đông người mới náo nhiệt!
Đám người già ở trong nhà ồn ào kêu lên, tình hình vui vẻ mà ấm áp.
Đám người già ngồi trong phòng đều đã ở tuổi về hưu nghỉ ở nhà, trước khi về hưu bọn họ hoặc là nhân vật đình đám ở từng lĩnh vực, hiện giờ tụ tại đây, bạn cũ gặp mặt, giống như một đám nhóc tì nói chuyện không gò bó, rất là vui vẻ.
Tần Dương chỉ có thể cười, lại lần nữa biểu thị cảm tạ.
Triệu Hâm nhìn Tần Dương với ánh mắt thưởng thức:
- Tiểu Tần, câu nói thầy giỏi dạy ra trò giỏi tuyệt đối không sai. Năm đó Mạc tiên sinh mới trưởng thành đã khuấy động mây gió, Tiểu Tần bây giờ so với Mạc tiên sinh chỉ có hơn chứ không kém, tuổi còn trẻ đã nổi tiếng toàn cầu, hy vọng về sau không ngừng cố gắng, làm nhiều vài việc khiến người Trung Quốc chúng ta hãnh diện!
- Triệu lão quá khen, cũng nhờ sư phụ biết cách dạy, con chỉ quậy lung tung thế thôi.
Triệu Hâm sang sảng cười nói:
- Quậy lung tung? Ha ha ha! Vậy cậu hãy quậy thêm vài lần, ta nghĩ tất cả người Trung Quốc đều thích thấy mấy trò quậy của cậu!
Không đợi Tần Dương trả lời, Triệu Hâm vỗ vai của hắn:
- Hôm nay cậu bận rộn thì đừng chậm trễ thời gian ở chỗ đám già chúng ta, nhanh chóng đi làm việc đi, hiện giờ đang là lúc then chốt thời đại thay đổi, mây gió vần vũ, hy vọng cậu sẽ mãi mãi giữ gìn ý muốn lúc đầu, dũng cảm tiến tới!
Tần Dương và Tiêu An Tâm rời khỏi sảnh đãi tiệc, trong lòng hắn nhớ lại lời Triệu Hâm nói với mình.
Lúc then chốt thời đại thay đổi, mây gió vần vũ?
Giữ gìn ý muốn lúc đầu, dũng cảm tiến tới?
Đây chỉ là một câu khích lệ thuận miệng thốt ra hay ám chỉ điều gì?
Nếu Triệu Hâm chỉ là một ông già bình thường thì có lẽ Tần Dương sẽ xem như đây là lời khích lệ, nhưng mà, địa vị của Triệu Hâm là gì?
Địa vị của Triệu Hâm quyết định cấp bậc hiểu biết, trải đời của hắn ta. Hiện giờ đang lúc hòa bình phồn thịnh, người người an cư lạc nghiệp, đất nước dồi dào, có thể nói là lúc Trung Quốc mạnh nhất từ xưa đến nay, tại sao Triệu Hâm nói ra lời như vậy?
Suy nghĩ giây lát, Tần Dương không nghĩ ra suy luận có tính thực chất gì, dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu.
Giữ gìn ý muốn lúc đầu, dũng cảm tiến tới!
Việc này không thành vấn đề, làm theo thôi!
Tần Dương trở lại vị trí đón khách, lại treo lên khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên nghe thấy đám đông nhà báo ở phương xa ồn ào, hắn theo bản năng ngước đầu lên.
Lại có nhân vật ghê gớm nào đi đến?
Tần Dương ngẩng đầu nhìn về hướng đường đi cho khách, hai cô gái vóc dáng cao kều tay nắm tay xuất hiện ở phía cuối đường.
Tần Dương thấy rõ mặt của hai cô gái, không kiềm được nở nụ cười.
Thu Tứ và Văn Vũ Nghiên.
Hèn gì đám nhà báo ở bên ngoài kích động như thế.
Dù cánh nhà báo ở bên ngoài không biết trận chiến hai năm nay giữa thầy trò mình và Văn Ngạn Hậu, nhưng câu chuyện Mạc Vũ và Thu Tứ, Tần Dương và Văn Vũ Nghiên bị tất cả người thích buôn dưa lê biết, hiện giờ trông thấy Thu Tứ và Văn Vũ Nghiên xuất hiện, cánh nhà báo tự nhiên không kiềm được hưng phấn.
Tình cũ năm xưa!
Tần Dương từng hỏi sư phụ có nên mời Thu Tứ hay không? Sư phụ do dự nửa ngày, cuối cùng buông tiếng thở dài, dặn Tần Dương không cần cố ý mời, cô muốn đến thì cứ đến, còn không đến thì thôi.
Hiện giờ Thu Tứ đã đến!
Tần Dương khóe môi cong lên, chủ động tiến lên nghênh đón, mỉm cười nói:
- Dì Thu, Vũ Nghiên, hoan nghênh hoan nghênh!
Hôm nay Thu Tứ mặc sườn xám, tuy đã qua bốn mươi tuổi nhưng dáng người không biến dạng, vẫn xinh đẹp như vậy, còn thêm phong độ trí thức ung dung.
Văn Vũ Nghiên ôm cánh tay của mẹ, cô mang giày cao gót màu trắng, mặc váy trắng, sơ mi màu den, áo khoác tây màu trắng, đeo một cái ví, thoạt trông rất thời trang. Hai người đứng chung với nhau tựa như chị em gái, khiến vô số người ngắm nhìn, khi biết thân phận của họ thì bàn tán rôm rả.
Thu Tứ mỉm cười nói:
- Rối rắm hết nửa ngày có nên tới hay không, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của anh Vũ, dì hy vọng tự mình gửi chúc phúc cho anh ấy, nên vẫn tới đây, hy vọng sẽ không làm các người khó xử!
Thu Tứ nói chuyện rất bằng phẳng, vẻ mặt cũng thực thản nhiên, nét mặt bình hòa, ánh mắt ấm áp.
Tâm tình của Tần Dương hơi phức tạp, hắn vừa mong Thu Tứ đến vừa không mong đợi, dù sao cô là người phụ nữ mà sư phụ yêu sâu sắc, hiện giờ xuất hiện trong hôn lễ của sư phụ, có mang biến đổi gì cho tâm tình của sư phụ không?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, Tần Dương thoải mái, gút mắc chuyện tình cảm của Thu Tứ và sư phụ đã trôi qua lâu rồi, hiện giờ sư phụ kết hôn, Thu Tứ đến chúc mừng chắc hẳn cũng phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì giống như sư phụ hy vọng cô được hạnh phúc, cô cũng thật lòng mong muốn sư phụ được hạnh phúc.
- Dì Thu, dì đến dự hôn lễ thì sư phụ chắc chắn sẽ rất vui!
Thu Tứ mỉm cười nói:
- Phỏng chừng nhiều người đang chờ xem chê cười, dì ngồi một lúc, nói vài câu với anh Vũ rồi sẽ đi trước, con cứ mặc kệ dì.
Tần Dương giữ lại:
- Dì Thu cần gì vội vã như vậy, chờ qua hôn lễ rồi . . .
Thu Tứ khoát tay nói:
- Không cần phiền phức, chúng ta đều ở Trung Hải, về sau có nhiều cơ hội. Hôm nay dì đến thuần túy là đưa lên chúc phúc, anh Vũ đi ra gút mắt trong lòng, tìm được hạnh phúc, dì thật lòng mừng cho anh ấy.
Tần Dương thấy Thu Tứ kiên trì thì không khuyên thêm nữa, hôm nay khách khứa bốn phương đến, chắc chắn Mạc Vũ không có thời gian nói chuyện nhiều với ai.
- Con lo việc của mình đi, mẹ con dì tự đi vào được rồi, chốc nữa dì sẽ đi, Vũ Nghiên ở lại dự tiệc.
- Không sao ạ, con đưa hai người đi vào!
Khách khứa đến đây đa số được nhân viên phục vụ ở bên cạnh hướng dẫn, nhưng Thu Tứ là đặc biệt, sở dĩ Tần Dương tự mình đưa cô và Văn Vũ Nghiên đến ngồi vào khu hôn lễ trên bãi cỏ ven hồ.
Dàn xếp cho hai người xong, Tần Dương đang chuẩn bị xoay người thì trên trời có tiếng gầm rú của máy bay trực thăng.
Sáu chiếc máy bay trực thăng theo đội hình bay về phía ven hồ, chiếc máy bay trực thăng dẫn đầu kéo vải trắng mỏng phất phới.