Chương 1859: Ta muốn làm giao dịch với anh
Philippines, Davao.
Trong một biệt thự xa hoa, Augustus dựa vào sofa, vẻ mặt nhàn nhã hút xì gà. Hai người Domice và Vera ngồi cách sau lưng gã không xa.
Phía đối diện của Augustus ngồi một người Philippines, xăm đầy mình, trên mặt cũng có, trông gã cho cảm giác đầy yêu dị.
- Mr. A, ông tìm tôi có chuyện gì không?
Augustus mỉm cười nói:
- Palio tiên sinh, nghe nói anh sẽ tham gia hội giao lưu y thuật lần này tổ chức ở Davao?
Palio nhíu mày nói:
- Đúng vậy!
Augustus gõ nhẹ xì gà vào bên cạnh:
- Vậy thì ta với anh làm một cuộc giao dịch được không?
Hiển nhiên Palio không quá thích Augustus, lạnh lùng nói:
- Các người đột nhiên đến viếng, không chịu lộ ra tên thật mà còn đòi làm giao dịch gì? Nơi này không hoan nghênh các người, mời đi cho!
Nhưng Augustus không nóng nảy, cười khẽ:
- Tại sao không nghe nội dung cuộc giao dịch trước đã? Không chừng bỏ lỡ nó sẽ làm anh hối hận.
Palio lạnh lùng nói:
- Tôi không muốn làm ăn với kẻ giấu đầu lòi đuôi.
Augustus không hề tức giận, thậm chí nụ cười trên mặt không vơi bớt chút nào, ánh mắt dường như có chút tiếc nuối:
- Thái độ của anh như vậy thật không tốt.
Palio không kiên nhẫn nói:
- Tiễn khách!
Một người đàn ông vạm vỡ da đen đứng sau lưng Palio bước lên trước hai bước, tùy tay vén lên vạt áo thun lộ ra súng ngắn giắt bên hông:
- Mời các người rời đi!
Augustus cười khẽ, tay phải cầm xì gà búng nhẹ, xì gà mang theo chút ánh lửa bay nhanh ra, chớp mắt bắn trúng cổ của người đàn ông vạm vỡ, xuyên thủng một lỗ.
Người đàn ông vạm vỡ lồi mắt ra, tay bịt cổ họng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ phần cổ. Người đàn ông ôm cổ mình, vẻ mặt kinh khủng ngã xuống.
Palio đột nhiên đứng lên, mặt mày xanh mét nhìn vệ sĩ nằm dưới đất, trong mắt lộ tia kinh khủng.
Tùy tay búng một cái, xì gà xuyên thủng cổ họng một người, phải có thực lực cỡ nào mới được như vậy?
- Ông muốn làm gì?
Augustus dửng dưng như thể đã làm việc cỏn con, dường như không thấy người đàn ông nhanh chóng tắt thở, máu tươi không ngừng tuôn ra, mắt của gã sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Palio:
- Palio tiên sinh, ta nghĩ anh nên nghe nội dung giao dịch.
Palio cắn chặt răng, xanh mặt nhìn Augustus:
- Ông nói!
Augustus thong thả từ tốn nói:
- Anh là vu y nổi tiếng của Philippines, lần này sẽ tham gia hội giao lưu y thuật, ta muốn anh đối phó một người, cần anh giúp ta tìm cách dụ hắn đến một chỗ hẻo lánh, thí dụ như trong nhà của anh.
Palio trầm giọng nói:
- Ông muốn tôi đối phó với ai? Làm giao dịch, nếu tôi giúp ông thì sẽ được cái gì?
Augustus thản nhiên nói:
- Một người Trung Quốc tên Tần Dương, nếu anh có chú ý giới tu hành thì nên biết hắn.
Palio trợn to mắt hỏi:
- Là quán quân thi đấu cá nhân trong đấu giao hữu của Trung Quốc và Mỹ?
- Đúng vậy, là hắn! Việc anh cần làm rất đơn giản, nếu hắn đến tham gia đấu giao hữu thì tất nhiên rất có hứng thú với giao lưu y thuật, anh tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời hắn đến nhà của anh hoặc hội sở gì đó, rồi ta sẽ ra tay bắt lấy hắn, đơn giản thế thôi. Anh có thể mời thêm hai, ba người, vậy thì cho dù xảy ra chuyện cũng không có ai hoài nghi anh, anh sẽ không tổn thất cái gì.
Palio tin chắc rằng nếu mình từ chối thì người đàn ông mỉm cười ngồi trước mặt mình sẽ không chút do dự giết mình, hệt như lúc giết vệ sĩ của mình.
Đây là một kẻ coi rẻ sinh mệnh, giết người không chớp mắt.
- Vậy tôi sẽ được cái gì? Ông nên biết người tên Tần Dương lai lịch không đơn giản, nếu hắn bị gì trong buổi tiệc do tôi tổ chức thì người sau lưng hắn chắc chắn sẽ tính sổ với tôi.
Augustus lạnh nhạt nói:
- Anh có thể được thứ quý giá nhất của mình.
Palio có chút mờ mịt hỏi:
- Là gì?
Khóe môi Augustus cong lên như nụ cười của ác ma:
- Tính mạng của anh!
Palio như bị kim đâm, trong mắt rực cháy tức giận rồi lại tràn ngập sợ hãi.
Lời nói của Augustus mang ý rất đơn giản, đối phó Tần Dương giúp ta, thành công thì anh sống, không chịu hợp tác hoặc là thất bại thì anh chết.
Để anh sống là ban ơn lớn nhất rồi, còn đòi hỏi cái gì?
Palio nghiến răng hỏi:
- Nếu tôi không chịu thì sao?
Augustus cười cười, không nói chuyện, nghiêng đầu, tùy ý cầm ly nước bên cạnh lên, tay phải bóp nhẹ, từng miếng sứ vỡ rơi vào tay gã.
Augustus ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Palio rồi quét qua phần cổ. Palio cảm giác như cổ mình bị con dao vô hình cắt qua, nổi hết da gà da vịt. Palio không dám chần chừ lâu hơn, hét bể giọng:
- Tôi có thể giúp ông! Nhưng ông làm sao bảo chứng sẽ giữ lời hứa không tổn thương tôi?
Augustus lạnh nhạt nói:
- Ta cầm tính mệnh của anh không được ích gì, hơn nữa, anh có quyền lợi lựa chọn không? Nếu ta muốn giết anh thì dù anh kêu tất cả cảnh sát ở Davao đến thì ta vẫn giết được. Đương nhiên, anh có thể đi mời người tu hành tới đối phó ta, ta không ngại giết thêm vài người.
Palio ánh mắt tuyệt vọng, đúng vậy, gã không có quyền lợi tuyển chọn.
Làm theo lời người này nói thì chưa chắc sẽ chết, còn cãi lời là chết chắc, chết ngay bây giờ.
- Được, tôi nghe theo ông, hy vọng ông giữ lời hứa!
Augustus hờ hững gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, nhưng anh đừng có ý nghĩ gì, đắc tội một cường giả Chí Tôn thì dù anh có chạy đến chân trời góc biển cũng chỉ có một con đường chết.
Chí Tôn!
Trong mắt Palio càng tuyệt vọng hơn.
Tổ cha nó, mắc mớ gì tìm ta?!
- Được, ông nói thế nào thì tôi làm theo thế nấy!
. . .
Cùng lúc đó, ba người Tần Dương, Lucian và Tư Đồ Hương đi ra sân bay. Còn hai người khác đi theo họ, một người là Lam Linh Vũ mà Tần Dương lâu rồi không gặp, một người khác là ông già tóc bạc mặc áo tang, tiên phong đạo cốt.
Ngũ Tiên Môn Hà Thanh Phong.
Hà Thanh Phong giỏi về nuôi cổ, đủ loại cổ, giỏi dùng cổ chữa bệnh, đặc biệt là một số bệnh lạ, thủ đoạn của hắn ta rất độc đáo, là cổ y nổi tiếng ở Miêu Cương, lần này cũng được mời tham dự.
Lam Linh Vũ đi theo Hà Thanh Phong mở rộng tầm mắt, hơn nữa cô biết Tần Dương sẽ đến, cho nên mọi người chạm mặt tại sân bay.
- Thời tiết ở đây nóng quá.
Lam Linh Vũ đứng ở cửa nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, vẻ mặt có chút hưng phấn:
- Lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, hy vọng có thể để lại hồi ức vui vẻ tại đây!