Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1850 - Chương 1861: Lật Tay Vả Mặt

Chương 1861: Lật tay vả mặt
 

Tần Dương dừng bước chân, theo tiếng nhìn lại, thấy ngay một người quen thuộc.

Trương Hoành Minh!

Trương Hoành Minh ánh mắt sáng rực nhìn Tần Dương, trong mắt lóe tia sáng như nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy.

Một ông già tóc bạc khoảng sáu, bảy chục tuổi ngồi cạnh Trương Hoành Minh, da mặt hồng hào, căng mịn, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tần Dương, trong mắt lộ rõ tia xâm lược.

Tần Dương chắp tay hướng ông già tóc bạc:

- Xin hỏi các hạ là . . .?

Ông già tóc bạc hơi ngẩng cao đầu, thần thái có mấy phần lạnh lùng cao ngạo:

- Quỷ Y Trương gia, Trương Trạch.

Tần Dương hơi trề môi:

- Thì ra Trương tiền bối, sư phụ của tôi tân hôn, đang hưởng tuần trăng mật với sư nương của tôi, cho nên không tới.

Trương Trạch ánh mắt ngạo mạn nhìn Tần Dương:

- Y thuật của Mạc Vũ xem như xứng là danh y, nhưng cậu tuổi còn trẻ, có tư cách gì tự nhận là danh y?

Tần Dương cau mày, tên già này không biết khách khí là gì, công nhiên ỷ lớn hiếp nhỏ, khẩu khí kẻ cả.

Lời nói của Trương Trạch như đốm lửa rơi vào chảo dầu, đám người vốn chú ý Tần Dương thoáng chốc ồn ào lên, nhiều người lộ vẻ mặt hưng phấn.

Cho dù việc chẳng liên quan đến mình, xem cuộc vui cũng hay.

Tần Dương cười cười, vẻ mặt hờ hững trả lời:

- Tôi có phải là danh y hay không thì không phải do Trương lão quyết định.

Tuy Tần Dương vẫn xưng hô Trương Trạch là Trương lão, nhưng lời hắn nói sắc bén như lưỡi dao, không hề nể mặt gã.

Mạc Vũ từng nói thua người không thua trận, thua người không thua khí chất. Nếu Trương Trạch đã chẳng dè dặt mở miệng công kích chính mình, vậy thì Tần Dương tự nhiên không cần băn khoăn cái gì.

Mặc kệ gây lớn chuyện như thế nào, Tần Dương chung quy là vãn bối, là người trẻ tuổi, thua vẫn lễ độ, nhưng nếu Trương Trạch thua, vậy thì với cái tính sĩ diện cùn của gã chắc chắn mất hết mặt mũi.

Có lẽ danh y khác còn cần lo lắng thanh danh của mình, nhưng Tần Dương sẽ để ý tới sao?

Nếu xấu danh tiếng, vậy càng ít người tìm mình xin giúp đỡ, sinh hoạt sẽ bớt đi rắc rối, Tần Dương ước gì được như vậy.

Cơ mặt Trương Trạch cứng ngắc, gã không ngờ Tần Dương nói câu đầu tiên đã chống đối mình, không thèm nể mặt.

Trương Trạch vốn định đạp Tần Dương để nâng lên bản thân, kiếm danh vọng. Dù sao Tần Dương đã liên tiếp vả mặt cao thủ ngành y của Hàn Quốc và Nhật Bản, hơn nữa hắn rất nổi tiếng, có thể nói là nổi tiếng khắp thế giới, chính mình chất vấn hắn mấy câu, phỏng chừng hắn sẽ không cãi lại hay làm gì, sau đó mình bày ra tư thái bề trên, vậy là kiếm đủ danh vọng.

Nhưng tại sao Tần Dương không làm theo kịch bản?

Mới câu đầu tiên đã như con dao đâm tới, thằng nhóc này chẳng lẽ không biết kính lão là gì sao?

Trương Trạch sắc mặt âm trầm nói:

- Có phải danh y hay không tự nhiên không phải do ta quyết định, nhưng cũng không phải do cậu định đoạt. Sư phụ của cậu chưa dạy câu làm vãn bối thì phải có lễ độ với tiền bối sao?

Tần Dương mỉm cười, quét mắt qua Trương Hoành Minh ngồi bên cạnh, chẳng thèm nể nang Trương Trạch, lạnh nhạt nói:

- Tiền bối? Trương Trạch, có phải ông hơi đề cao mình quá không? Hay là vì già lọm khọm, cảm thấy không cần da mặt nữa? Ông so tài y thuật đã thua sư phụ của tôi, Trương Hoành Minh thì thua tôi, ông không dám trực tiếp đi khiêu chiến với sư phụ của tôi, ỷ vào mình già rồi to tiếng ở trước mặt tôi, cảm thấy làm vậy là hãnh diện lắm phải không?

Cơ mặt của Trương Trạch vốn đã cứng ngắc, Tần Dương nói xong lời đó thì khuôn mặt già đã đỏ lên như máu. Giờ phút này, trong lòng Trương Trạch tràn ngập hối hận, gã vốn định chiếm lợi bằng miệng lưỡi, ỷ vào bối phận lớn tuổi kiếm danh vọng, nhưng không ngờ Tần Dương như con nhím chẳng thèm nể nang gì gã, trực tiếp xù lông đâm người gã đầy máu.

Người xung quanh vây xem ánh mắt cũng nhiều cảm xúc, ai nấy vẻ mặt hớn hở, ánh mắt quét qua quét lại giữa Tần Dương và Trương Trạch, mong đợi phát triển tiếp theo.

Trương Trạch giận dữ hét:

- Nhãi ranh, mày nói nhảm cái gì? Quả thực là vô giáo dục!

Vẻ mặt của Trương Hoành Minh xấu hổ tức tối, nhanh chóng đứng dậy:

- Tần Dương, nói chuyện không thể nói linh tinh, tôi thua cậu từ bao giờ?

Tần Dương lạnh lùng cười:

- Thua hay không thì ông tự biết, hoặc là ông lấy ra đơn thuốc mà chúng ta đã so tài cho mọi người nhìn xem, nơi này đều là cao nhân, tôi nghĩ ai thua ai thắng, đơn thuốc của ai tốt hơn, chắc chắn mọi người sẽ phân biệt rõ ràng!

Mặt Trương Hoành Minh đỏ rần, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dương gắt gao, nhưng không dám nói chuyện.

Tạm không nói đơn thuốc kia căn bản là không thể nào lấy ra, bởi vì mọi thứ trong trại huấn luyện đặc biệt đều xếp vào cơ mật, không cho phép lộ ra ngoài, cho dù có thể lấy ra thì Trương Hoành Minh cũng không dám đưa ra, bởi vì trong trận thi đấu kia đúng là gã đã thua, thua hoàn toàn không có đường gỡ gạc.

Tần Dương thấy Trương Hoành Minh không nói chuyện thì lại chĩa đầu mâu vào Trương Trạch, lạnh lùng nói:

- Nếu là tiền bối thì nên có phong phạm của tiền bối, chứ không phải ỷ vào chính mình sống lâu hơn mấy chục năm rồi chỉ tay múa chân với người khác, nếu nói theo kiểu của ông thì con rùa sống lâu như vậy, có phải có thể bò lên đầu ông ị không? Lớn đầu rồi mà còn ấu trĩ như vậy, ở nước ngoài, không giành vinh quang cho nước nhà thì thôi đi, còn lòng dạ hẹp hòi tính toán đồng bào của mình, chỉ vì chút mặt mũi, ông không cảm thấy mất mặt sao?

Khuôn mặt bảo dưỡng rất tốt của Trương Trạch lúc này đỏ bừng vặn vẹo, gã duỗi ngón tay chỉ hướng Tần Dương, trong một chốc không nói nên lời, bởi vì gã đuối lý.

Tần Dương lạnh lùng liếc Trương Trạch một cái, nhấc chân đi tiếp, hiển nhiên, hắn căn bản không thèm để Trương Trạch vào mắt.

- Đứng lại!

Tần Dương dừng bước chân, quay đầu, nhìn Trương Trạch thẹn quá hóa giận, lạnh nhạt nói:

- Trương lão, tôi biết ông đặc biệt thích sĩ diện cùn, sư phụ cũng đoán được lần này ông sẽ kiếm chuyện với tôi, nhưng ông có xác định là muốn vứt hết mặt mũi của mình mới chịu thôi không?

Trương Trạch bị lời nói của Tần Dương làm chấn động.

Y thuật của Tần Dương giỏi không?

Đương nhiên ghê gớm!

Trương Trạch xem đi xem lại mấy lần vid thi đấu của Tần Dương và Ishida Makoto trong Nhật Bản, hắn có thể cứu về nghị viên chết giả, Trương Trạch thì không có tự tin đó.

Trương Trạch từng thua Mạc Vũ, vào lúc gã tràn trề niềm tin nhất thì thua Mạc Vũ trước mắt bao người.

Thất Tinh Châm thua Quan m châm, y thuật của gã cũng thua Mạc Vũ.

Nếu hôm nay đứng ở chỗ này là Mạc Vũ thì Trương Trạch tuyệt đối không nói một câu nào, nhưng Tần Dương trẻ tuổi đến, cho nên Trương Trạch định khi dễ hắn một chút, trút cơn giận ra. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng của Tần Dương, nghe giọng điệu tự tin của hắn thì Trương Trạch co vòi.

Trương Trạch biết Tần Dương đã nắm giữ tinh túy của Quan m châm, nếu so về châm cứu thì gã chưa chắc thắng được hắn, huống chi gã và Tần Dương cách biệt tuổi tác xa như vậy, gã thắng là đương nhiên, lỡ như thua thì về sau sợ rằng không có mặt mũi gặp người.

Thua người khác, ỷ vào mình già, có kinh nghiệm dày dạn thì khi dễ đồ đệ của người ta, kết quả vẫn thua đồ đệ, còn mặt mũi nào gặp người?
Bình Luận (0)
Comment