Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1852 - Chương 1863: Kim Tàm Cổ Biến Dị

Chương 1863: Kim Tàm Cổ biến dị
 

Phương pháp không khó?

Tần Dương chớp chớp mắt, ánh mắt hơi sáng ngời.

Người biết thì thấy không khó, người không biết thì thấy khó, Tần Dương hiểu đạo lý đó, nhưng mấu chốt là người khác sẽ không miễn phí chỉ cho người gặp mặt lần đầu tiên biết bản lĩnh giữ nhà của mình, đúng không nào?

Cho dù tôn chỉ tổ chức hội giao lưu danh y lần này là cho mọi người giao lưu nhiều vào, xúc tiến y thuật phát triển và tiến bộ, nhưng giao lưu và truyền dạy là khác nhau.

Thí dụ như Palio vừa nói cho Tần Dương biết bản chất của vu y, đây là một loại giao lưu, nhưng nếu kêu Palio mách biện pháp dùng năng lực tinh thần chữa bệnh cho người thì cái này là truyền dạy.

Truyền dạy có thể coi là nhỏ hoặc lớn, như Tần Dương tu hành Quan m châm là sư phụ truyền dạy cho hắn, nhưng đây là bí pháp bất truyền của Ẩn Môn, hắn có thể truyền thừa cho đệ tử hoặc là tông chủ tương lai, nhưng không thể tùy ý dạy cho người khác. Tương tự, phương pháp chữa bệnh bằng năng lực tinh thần cũng là truyền thừa trung tâm của các vu y, tự nhiên cũng sẽ không dạy cho người khác.

Tần Dương không có chủ động mở miệng hỏi, dù sao làm như vậy là quá liều lĩnh, hắn mỉm cười nói:

- Đúng rồi, trên thế giới này có nhiều người đặc biệt, nhưng so sánh tổng số lượng toàn bộ loài người thì bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ.

Palio mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng người trẻ tuổi đã nắm giữ phương pháp sử dụng năng lực tinh thần giống như Tần tiên sinh thì là số ít trong số ít, nếu tính nghiêm khắc thì Tần tiên sinh có thể xem như một tên phù thủy.

Hả?

Phù thủy?

Tần Dương trợn to mắt:

- Phù thủy là thế nào?

Palio cười giải thích:

- Cái này càng đơn giản, có năng lực tinh thần dũng mãnh và sử dụng nó làm một số chuyện kỳ lạ, vượt sức tưởng tượng, không thể suy soán bằng lẽ thường, người như thế có thể được gọi là phù thủy.

- Thật ra vu y cũng là một nhánh của phù thủy, chẳng qua vu y giỏi về cứu người cho nên được xếp riêng ra, phù thủy thì phần lớn là giỏi về vận dụng năng lực tinh thần chiến đấu, hoặc là khống chế người khác, hoặc biến đổi thứ gì đó, Tần tiên sinh tu hành đồng thuật có tính chất giống như vậy, sở dĩ tôi nói tính nghiêm khắc thì Tần tiên sinh cũng là một tên phù thủy, đương nhiên, phù thủy là cách gọi của phương tây, có lẽ phương đông có tên gọi khác.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Palio tiên sinh quen biết phù thủy không?

Palio mỉm cười nói:

- Tôi là vu y, trà trộn trong giới này mấy chục năm, đương nhiên quen một số phù thủy, đều là người có năng lực kỳ lạ.

Tần Dương hỏi dồn:

- Bọn họ có năng lực kỳ lạ thế nào?

Palio nhún vai:

- Đủ kiểu đủ dạng, thực kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi Tần tiên sinh cho rằng đó là siêu năng lực, không, năng lực tinh thần siêu mạnh vốn là một loại năng lực vượt xa người bình thường, nó vốn là siêu năng lực.

Palio không nói nhiều, nhưng hai câu ngắn ngủi miêu tả ra một nhóm kỳ lạ, một nhóm người có được siêu năng lực!

Trong khi hai người nói chuyện thì càng lúc càng nhiều người đi vào sảnh tiệc, người phụ trách tổ chức hội giao lưu lần này cũng lên đài, làm một bài phát biểu đầy nhiệt tình.

Lam Linh Vũ đi theo Hà Thanh Phong vào sảnh tiệc, đi thẳng tới chỗ trống bên cạnh khác của Tần Dương, ngồi xuống. Có lẽ bởi vì trước đó Tần Dương biểu hiện ra mũi nhọn sắc bén, trừ Palio ra không có người ngồi bên tay kia của hắn.

- Nhiều người quá, Tần Dương, những người kia đều đến từ các nơi trên thế giới sao?

Tần Dương quét mắt qua cả sảnh, các loại màu da, nam nữ già trẻ đều có:

- Chắc vậy.

Mắt Lam Linh Vũ sáng lấp lánh nói:

- Đều là một số nhân vật ghê gớm, hiện giờ tất cả tụ tập lại với nhau, đúng là một việc trọng đại.

Tần Dương cười nói:

- Vậy cô có thể thừa dịp này làm quen vài người ghê gớm.

Lam Linh Vũ bĩu môi, nét mặt có hai phần bất đắc dĩ:

- Tuy tôi đi theo học tập một ít y thuật, nhưng vẫn chưa được xem là cổ y chân chính, muốn thành bác sĩ cổ lợi hại giống như ông nội Hà rất khó khăn, tép nhỏ như tôi xuất hiện ở đây chẳng qua là ăn theo ông nội Hà. Tôi đi làm quen những người ghê gớm kia, e rằng người ta không thèm để ý tới tôi.

Tần Dương cười nói:

- Cô đừng tự coi nhẹ mình, cô là người nuôi lớn Kim Tàm Cổ, trong toàn bộ Ngũ Tiên Môn của các người cũng xếp hạng hàng đầu rồi.

Nói đến Kim Tàm Cổ, mắt Lam Linh Vũ lộ tia hưng phấn, nhỏ giọng nói:

- Này, gần đây anh chuyển nhà, không ở vịnh Thiển Thủy nữa, làm tôi không thể cho anh xem Kim Tàm Cổ mà tôi nuôi, nó lớn rồi, hiện tại siêu lợi hại!

Cách lần trước Tần Dương xem Kim Tàm Cổ của Lam Linh Vũ đã qua khá lâu, hắn vẫn luôn không quan tâm chuyện này, hiện giờ nghe cô nhắc tới thì nổi hứng hỏi:

- Đã trưởng thành rồi?

- Đúng vậy! Anh còn nhớ những kim loại hiếm mà anh cho tôi không?

Tần Dương cười gật đầu:

- Nhớ chứ, cô nói là cầm đi đút cho Kim Tàm Cổ, để nó nghiến răng, kết quả cuối cùng như thế nào?

Lam Linh Vũ hớn hở nói:

- Tốt vượt mong đợi, nó ăn thứ kim loại kỳ lạ mà anh cho tôi xong rơi vào hôn mê, cách một đoạn thời gian sẽ tỉnh lại, khẩu vị lớn hơn một chút, ăn càng nhiều kim loại hạt sắc, sau vài lần hôn mê như thế thì nó to ra, ăn nhiều hơn. Những kim loại kỳ lạ mà anh cho tôi đều đút cho nó hết, nó hoàn toàn thay đổi hình dạng, ưm, ý của tôi là nó khác với Kim Tàm Cổ mà những người trong Ngũ Tiên Môn của chúng tôi nuôi.

Tần Dương bị Lam Linh Vũ nói làm gợi lên lòng tò mò, xích lại gần cô hơn, hỏi nhỏ:

- Khác như thế nào?

Ánh mắt của Lam Linh Vũ là lạ:

- Kim Tàm Cổ khác có màu bạc trắng, nhưng con Kim Tàm Cổ mà tôi nuôi vừa to hơn một khúc, toàn bộ thân thể đen xì, nếu chiếu dưới ánh sáng mặt trời hoặc là dưới ánh đèn, thậm chí sẽ cảm giác đen bóng. Độ cứng thân thể của nó tăng mạnh, dù là thực lực Siêu Phàm dồn hết sức đánh trúng nó thì nó cũng không bị sứt mẻ gì.

Tần Dương cũng có chút giật mình:

- Ghê gớm vậy sao? Rồi còn thủ đoạn công kích của nó thế nào?

- Thả độc, độc tính cực mạnh, chỉ cần ba, bốn giây độc chết một con trâu. Khả năng cắn xé cực mạnh, răng của nó có thể cắn nát sắt thép, con người chắc không chịu nổi, dù là người luyện thể phương tây thực lực Siêu Phàm cũng khó mà chống lại cắn xé của nó.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Ghê gớm vậy, đáng tiếc hơi bé, miệng có chút xíu, nếu không thả độc, chỉ cho nó cắn thì phải mất bao lâu mới xé rách da được?

Lam Linh Vũ lắc đầu, nói:

- Không, anh hiểu sai rồi, không phải như anh nghĩ, miệng của nó hé ra khép lại cực nhanh, anh hãy tưởng tượng đơn giản đây là cỗ máy cắt kim loại tự động bằng điện, mặc kệ là xác thịt con người hay khúc gỗ, kim loại đều không ngăn được miệng của nó cắn xé như máy cắt, phối hợp tốc độ của nó thì sẽ cực kỳ kinh dị.
Bình Luận (0)
Comment