Chương 1864: Cẩn thận là trên hết
Tần Dương nghệch mặt ra.
Máy cắt kim loại?
Cái này cũng được?
Nhưng nghe Lam Linh Vũ giảng giải xong, trong óc Tần Dương tự tưởng tượng một vài hình ảnh. Kim Tàm Cổ bay nhanh, miệng há ra khép lại cực nhanh cắn xé tất cả, khi đã đến gần mục tiêu thì trên người mục tiêu sẽ có lỗ máu, Kim Tàm Cổ thậm chí có thể nhanh chóng cắn thủng mục tiêu, chui qua thân thể.
Tưởng tượng hình ảnh này đúng là có chút dọa người.
Huống chi nó còn có kịch độc khiến người sợ hãi.
Trong vòng ba, bốn giây độc chết một con trâu rừng trưởng thành to khỏe, vậy con người có thể chịu đựng vài giây?
Người thường sợ rằng ba giây đều không chịu nổi, dù là người tu hành, tố chất thân thể dũng mãnh cũng không ngăn nổi độc tố kinh dị hòa vào máu sẽ chảy về tim rồi khuếch tán toàn thân.
Đây là một cỗ máy giết chóc hung hãn, hèn gì từ xưa đến nay uy danh của Kim Tàm Cổ kéo dài mãi không dứt.
Trong óc Tần Dương chợt lóe ý tưởng, mở to mắt kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ cô mang nó tới?
Lam Linh Vũ cười nghịch ngợm, vẻ mặt có chút đắc ý:
- Đúng rồi!
- Cô làm cách nào . . .
Tần Dương mới bật thốt liền ngậm miệng, bởi vì hắn nhớ ra Lam Linh Vũ có thể điều khiển Kim Tàm Cổ, rất dễ dàng né qua kiểm tra an ninh, an toàn mang nó lên máy bay.
- Nói này, người nuôi cổ trong Ngũ Tiên Môn các người có phải đi ra ngoài đều sẽ mang theo một ít cổ mà mình nuôi không?
Lam Linh Vũ cười nói:
- Người giỏi nuôi cổ thật sự thường ít khi đi xa nhà, bởi vì người đó có rất nhiều cổ trùng cần chăm sóc, ra ngoài làm việc thông thường sẽ mang theo một ít cổ trùng để chuẩn bị khi cần thì dùng, một mặt là vì tự bảo vệ mình, thứ hai là để tiện cho việc chăm sóc cổ trùng, dù sao có chút cổ trùng không cách nào rời đi người chăn nuôi quá lâu.
Lam Linh Vũ nhìn lướt qua Palio ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:
- Như ông nội Hà đến tham gia đại hội giao lưu này mang theo mấy chục loại sâu cổ, còn tôi thì chỉ mang theo con Kim Tàm Cổ, có thể dùng nó bảo hộ chính mình, ở nước ngoài chung quy không bằng trong nước, nên cẩn thận thì hơn.
Tần Dương khen:
- Ừ, cẩn thận một chút là việc tốt, tuy bên này không có chiến loạn, nhưng trị an không quá cao.
Lam Linh Vũ cười nghịch ngợm:
- Có Kim Tàm Cổ ở bên người thì tôi không sợ đâu, mặc kệ đối phương là người thường cầm súng hay người tu hành thực lực mạnh mẽ thì Kim Tàm Cổ đều có thể dễ dàng giải quyết, tôi nghĩ chắc sẽ không có cường giả từ Thông Thần trở lên cướp bóc tôi.
Tần Dương nhếch môi cười, không nói chuyện.
Tần Dương đến Philippines không phải chuyện bí ẩn gì, cho nên nếu thật sự có người cố ý theo dõi mình, vậy chắc chắn bọn họ đã biết mình đến Philippines, bọn họ sẽ có hành động gì hay không?
Dragon Slayer?
Văn Ngạn Hậu?
Gốc rễ của Dragon Slayer nằm ở Đông Nam Á, có lẽ bọn họ cũng có thế lực rất mạnh trong Philippines, từ khía cạnh nào đó Tần Dương như tự mình đóng gói đưa tới tận cửa.
Văn Ngạn Hậu hiện tại còn muốn xử lý chính mình không?
Tần Dương sẽ không hoài nghi mức độ căm thù của Văn Ngạn Hậu đối với thầy trò mình, nhưng hắn không tin hắn ta không chú ý chuyện trong nước. Trên internet đã loan truyền ồn ào việc mình cứu Văn Vũ Nghiên, bao gồm thù cũ năm xưa giữa hắn, sư phụ và Thu Tứ cũng bị người lôi ra nói, Văn Ngạn Hậu không thể nào không biết mình lại cứu Văn Vũ Nghiên một lần nữa.
Văn Ngạn Hậu là một kiêu hùng, hắn ta có thể quyết đoán bỏ xuống hết thảy chạy trốn tới nước ngoài, hơn nữa xem cách chuẩn bị của hắn ta thì rõ ràng đã dự phòng ngày này sẽ tới, sở dĩ khi nó đến thật thì hắn ta đi thực thong dong, giao hết cổ phần công ty cho con gái của mình chứ không phải Thu Tứ.
Điều này chứng minh cái gì?
Tạm không nói đến Văn Ngạn Hậu có yêu Thu Tứ thật lòng hay không, nhưng có thể xác định rằng hắn ta vô cùng trân trọng và quan tâm con gái của mình, chứ không thì lúc trước đã chẳng xuống tay giết Tần Dương khi hắn lảng vảng gần quanh cô.
Câu hỏi là đây, gác lại ân oán cũ, Tần Dương một lần nữa dùng tính mệnh của mình cứu Văn Vũ Nghiên, nếu không nhờ hắn thì cô rất có thể sẽ bị làm nhục khủng khiếp mà một người phụ nữ sẽ gặp phải, Văn Ngạn Hậu làm cha có khi nào sẽ vì vậy mà sinh lòng cảm kích Tần Dương? Hắn ta còn giống như lúc trước bất chấp thủ đoạn muốn lấy mạng của Tần Dương nữa không?
Trừ Văn Ngạn Hậu ra, có lẽ còn có đối thủ mà Tần Dương không biết đang ẩn núp trong bóng tối.
Ví dụ như Niết Bàn.
Tần Dương không quên trận chiến trong sa mạc, hắn trực tiếp chặt đứt một cánh tay của một cao thủ bên đối phương, xem tư thế lúc đó của Augustus thì đã ôm ý định muốn giết mình.
Tuy Tần Dương đắc tội với người của Niết Bàn ở Mỹ, ở Sahara, nhưng từ trong tin tức giới hạn, hắn biết Niết Bàn là tổ chức toàn cầu, thành viên trải rộng khắp nơi. Nếu người mà Tần Dương đắc tội chỉ là một nhân vật nhỏ trong Niết Bàn thì không sao, mỗi tội hắn chọc vào Augustus, một trong mười ba trưởng lão của Niết Bàn!
Bất kể như thế nào, khi thực lực của Tần Dương chưa đủ mạnh đến mức tự bảo vệ thì hắn phải dè dặt cẩn thận hết mức, dù sao hắn không phải đắc tội tổ chức nhỏ mà là tổ chức siêu tà ác có thể khiến những nước siêu mạnh như nước Mỹ, Trung Quốc phải kiêng dè, xếp vào cơ mật tuyệt đối.
Về mặt sống chết, thành công một vạn lần cũng chỉ là sống sót, nhưng thất bại một lần là tàn đời.
Người lợi hại cỡ nào cũng chỉ có một mạng sống.
Tiệc rượu kết thúc, bởi vì chuyện Trương Trạch khiến người xung quanh nhìn Tần Dương với ánh mắt hơi vi diệu. Tần Dương không chủ động làm quen với ai, ngược lại Palio nhiệt tình trao đổi phương thức liên lạc với hắn, còn nói sẽ tìm thời gian rảnh giao lưu y thuật sâu hơn.
Nghỉ ngơi một đêm, nhóm Tần Dương ăn sáng xong Claude đã ở sảnh lớn khách sạn.
Hà Thanh Phong đi với Tần Dương, bởi vì hắn ta cũng muốn nhìn xem cách chữa bệnh của Tần Dương, đương nhiên, nếu như có thể giúp đỡ một phen thì hắn ta không ngại giúp đỡ. Nhưng Hà Thanh Phong đã nói chứng bệnh như bệnh người già lú lẩn phần lớn là vì não bộ bị biến chứng suy nhược, hắn ta chịu bó tay.
Thật ra Tần Dương cũng không nắm chắc, nhưng hắn đã đồng ý với Claude thì thế nào cũng phải thử một lần, hơn nữa đêm qua hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Bệnh người già lú lẩn là một loại tổn thương vô hình từ từ cho não bộ của bệnh nhân, có khi nào liên quan năng lực tinh thần không? Hoặc có thể suy xét chữa bệnh từ mặt năng lực tinh thần không?
Tần Dương không biết sử dụng năng lực tinh thần chữa bệnh cho người, nhưng Palio là vu y, am hiểu vận dụng năng lực tinh thần chữa bệnh về não và tâm lý, có thể chữa bệnh già lú lẩn không?
Tuy Tần Dương cảm thấy hơi khó học được bản lĩnh giữ nhà của vu y, nhưng hắn vẫn ôm một phần hy vọng, nên làm thử một phen.
Nếu suy đoán của mình về bệnh người già lú lẩn là chính xác, vậy mẹ của Claude là mục tiêu chữa bệnh rất tốt.
Mình cứ chữa thử, nếu không được thì đề cử Palio thử xem, chính mình cũng có thể thừa dịp trao đổi chữa bệnh, thử xem có thể học lén diệu pháp vận dụng năng lực tinh thần trị bệnh của vu y hay không.