Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1854 - Chương 1865: Ký Ức Chớp Mắt Đứt Đoạn

Chương 1865: Ký ức chớp mắt đứt đoạn
 

- Mấy vị, mời!

Claude mang theo Tần Dương đi hướng chỗ ở của mẹ mình, vừa trả lời đơn giản câu hỏi của Tần Dương:

- Tôi thuê Mary chăm sóc mẹ giúp, dù sao tôi bận công tác, không có thời gian vẫn luôn ở bên cạnh mẹ. Hơn nữa dù tôi quanh quẩn bên mẹ suốt thì giây trước có lẽ bà còn trò chuyện vui vẻ với tôi, nhưng giây sau sẽ bỗng nhiên không biết tôi, dùng khẩu khí xa lạ hỏi tôi là ai, trong mắt tràn ngập hoài nghi và đề phòng.

Trên mặt Claude lộ rõ thống khổ:

- Trí nhớ của bà dường như thường hay bị thụt lùi, hoặc nên nói là hộp băng, giống như máy hát đang phát nhạc thì bỗng bị kẹt, quay ngược về đoạn thật lâu trước kia, không nhớ chuyện xảy ra về sau như nó chưa từng phát sinh.

Tần Dương đã hiểu biết bệnh trạng của nhiều bệnh nhân mắc bệnh già lú lẩn, sở dĩ nghe thấy cách nói của Claude không khiến hắn ngạc nhiên, vì đây là giai đoạn giữa rất thường thấy, tình hình bệnh càng nặng thì bệnh nhân thậm chí sẽ hoàn toàn không nhớ nổi, quên mất mình là ai.

- Tôi cần khám bệnh đã, có lẽ sẽ thử châm cứu, nhưng Claude tiên sinh, hy vọng không lớn, Claude tiên sinh đừng ôm kỳ vọng quá nhiều.

Claude mang theo mẹ viếng thăm quá nhiều danh y, hắn ta cũng biết loại bệnh này trên thế giới hiện nay thiếu liệu pháp có hiệu quả rõ rệt, sở dĩ không có phản ứng mãnh liệt với lời nói của Tần Dương.

Hắn ta đã nhận mệnh.

Cố gắng nhờ vả Tần Dương ra tay là vì Claude không chịu bỏ cuộc.

Hắn ta muốn cố gắng thêm nữa, làm con trai, dù chỉ có một chút cơ hội cũng không muốn buông bỏ.

- Mời vào!

Claude mở cửa nhà ra, mời nhóm Tần Dương vào trong. Tư Đồ Hương mang theo Lucian chờ ở ngoài phòng, dù sao là bệnh nhân, quá nhiều người lạ tới cửa quấy nhiễu không được tốt lắm.

Trong nhà có một người phụ nữ trung niên quấn tạp dề đang lau nhà, trông thấy Claude thì cung kính chào:

- Tiên sinh!

Claude gật đầu, hỏi:

- Mẹ của tôi đâu?

Người phụ nữ trung niên tự nhiên là Mary, chăm sóc mẹ của Claude, cô nhỏ giọng nói:

- Bà chủ ở trong phòng xem hình.

Ánh mắt Claude buồn bã, quay đầu nhẹ giọng nói:

- Hiện giờ mẹ tôi thích nhất là xem hình cũ của tôi, nhưng những lúc thế này thường là bà không nhận biết tôi, trí nhớ dừng lại ở lúc tôi hai mươi mấy tuổi tốt nghiệp đại học đi nước ngoài công tác.

Vành mắt Claude đỏ hoe:

- Lúc trước mẹ của tôi hy vọng tôi làm việc trong thành phố quê nhà, nhưng khi đó tôi muốn gây dựng sự nghiệp, vừa lúc có cơ hội học tập rất tốt, nhưng cần đi nước ngoài công tác mấy năm. Ngay lúc đó tôi cố chấp chọn ra nước ngoài, giờ ngẫm lại, tôi dứt khoát rời đi chắc làm tổn thương trái tim của mẹ tôi sâu sắc, cho nên trí nhớ của bà mới ngừng ở năm tháng tôi còn làm việc ở quê nhà, mỗi ngày nấu cơm cho tôi, chờ tôi tan tầm.

Tần Dương hít một hơi thật sâu, tuy Claude đang kể về tình hình bệnh của mẹ mình nhưng Tần Dương như đặt mình vào hoàn cảnh đó.

Cha mẹ có ai không hy vọng con mình ở bên cạnh mình?

Dù cho cha mẹ nói với con rằng khi lớn lên con hãy giương cánh bay cao, đi nơi mà con muốn, nhưng bọn họ nói như vậy là vì tương lai của con mình, vì con nên mới nói như vậy, chứ thật lòng cha mẹ có lẽ muốn mỗi ngày trông thấy con của mình, nhìn con đi làm tan tầm, cưới vợ sinh con, ngậm kẹo đùa cháu.

- Vậy bây giờ bà không nhận biết Claude tiên sinh, vậy phải làm sao?

Claude khẽ thở dài:

- Cho mẹ xem hình của chúng ta và chữ mà bà tự tay viết, kể chuyện chỉ có người nhà mới biết, có lẽ trí nhớ của bà sẽ tạm thời khôi phục, hoặc . . . không, lúc trước cách này còn dùng được, nhưng hiện tại càng lúc càng khó có tác dụng.

Tần Dương gật đầu, nói:

- Thử xem đi, chung quy phải cho bà nhận ra Claude tiên sinh, chứ tôi là người lạ không có biện pháp trị bệnh cho bà.

- Tốt!

Mary đi vào, nhẹ giọng kêu lên:

- Shana phu nhân, Claude tiên sinh đến!

- Claude về rồi?

Một giọng nói vui sướng bất ngờ vang lên, giây sau một bà già tóc bạc ra khỏi phòng, nhưng khi thấy nhóm Claude và Tần Dương đứng ở trước mặt thì nụ cười biến mất, thay thế là đề phòng và cảnh giác cực nặng:

- Bọn họ là ai, tại sao vào nhà của tôi? Claude đâu?

Mắt Claude lóe tia thống khổ, ngoài mặt mỉm cười nói:

- Mẹ, con là Claude đây, con trai của mẹ đây mà.

Shana nghi hoặc nhìn Claude, giây sau quyết đoán lắc đầu:

- Cậu nói bừa cái gì vậy? Con trai của tôi mới hai mươi lăm tuổi, không già như cậu. Thằng bé sắp về rồi, các người là ai? Đi mau lên, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

Hiển nhiên Mary đã nhìn quen chuyện như vậy, quen thuộc cầm một xấp hình từ bên cạnh đưa cho Shana:

- Shana phu nhân, tiên sinh thật sự là Claude, bà hãy xem này, đây là hình chụp chung của tiên sinh và bà, còn có ký tên của bà nữa, những tấm hình này đều chụp Claude mấy năm nay.

Shana mờ mịt nhìn hình trước mắt mình, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, hiển nhiên bị sự thực trước mắt làm giật mình, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, mắt sáng ngời nhìn Claude trước mặt:

- Claude, con về rồi. Mấy vị này là ai, bạn của con hả?

Trong mắt Claude không có vui mừng, ngược lại vẻ mặt càng đau buồn hơn, nhưng cố nặn ra nụ cười:

- Đúng rồi mẹ, đây là mấy người bạn của con, bọn họ đều là bác sĩ rất nổi tiếng. Dạo này mẹ bị nhức đầu à, con mời bọn họ trở về khám cho mẹ.

Shana nhiệt tình mời:

- Mời mấy vị ngồi, Mary, rót nước cho khách. Thằng nhỏ này, mẹ có bị bệnh nặng gì đâu, không cần phiền phức như vậy, con lo công tác, mẹ tự biết chăm sóc mình.

Mắt Claude ngấn lệ, nghiêng đầu chớp chớp ánh mắt, cười gượng gạo nói:

- Bọn họ là bạn của con, vừa lúc cùng nhau đến bên này làm việc, sở dĩ thuận tiện mời họ đến khám cho mẹ.

- Được rồi, làm phiền các cháu quá, con trai của cô làm việc luôn cẩu thả sơ ý, chắc làm phiền các cháu nhiều lắm, có gì các cháu tha thứ cho nó.

Tần Dương mỉm cười lại gần:

- Thưa bà, để con khám cho bà đã.

- Được!

Tần Dương đi đến gần Shana, đang định mời cô ngồi xuống sofa thì Shana bỗng thay đổi sắc mặt, lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác mà đề phòng nhìn chằm chằm nhóm Tần Dương, nghiêm khắc nói:

- Các người là ai, tại sao ở trong nhà của tôi?

Tần Dương ngẩn ngơ, nghiêng đầu nhìn về hướng Claude.

Sắc mặt Claude lúng túng, đau khổ, mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ.

Tần Dương thở dài một hơi, quay đầu nói:

- Claude tiên sinh, xem tình hình thì đành sử dụng phương án dự phòng.

Claude cắn răng gật đầu.

Tần Dương quay đầu nhìn Shana, đôi mắt trở nên đen láy sâu thẳm hút ánh nhìn của Shana.
Bình Luận (0)
Comment