Chương 1881: Tai họa ngầm vô cùng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Lam Linh Vũ vuốt nhẹ Kim Tàm Cổ, con sâu hung tàn đậu trên tay của cô trông thật ngoan. Tuy Tần Dương không cách nào phân biệt rõ ràng nét mặt hoặc cảm giác của Kim Tàm Cổ, nhưng nhìn nó ngoan ngoãn nằm như bé tằm cưng, mặc cho Lam Linh Vũ vuốt ve, thân thể mấp máy nhẹ dường như khá là hưởng thụ.
- Chủ yếu là nhờ vào đánh lén, tuy Kim Tàm Cổ ghê gớm nhưng rất khó cắn trúng cường giả Thông Thần, nếu không phải vì người phụ nữ kia bị đồng thuật của anh hấp dẫn sức chú ý, thần chí hoảng hốt thì Kim Tàm Cổ không cách nào một kích thấy hiệu quả, anh cũng thấy Kim Tàm Cổ đánh lén lần thứ hai bị bà ta búng một cái văng ra.
Tần Dương nhìn Vera nằm dưới đất, cười nói:
- Bà già này đã gặp tôi trong sa mạc lần trước, bị tôi một kiếm chặt đứt tay, khó khăn mới gắn lại được, giờ chết vì trúng độc của Kim Tàm Cổ, xem ra bà ta và tôi có số khắc nhau.
Tư Đồ Hương trầm giọng nói:
- Lúc trước chúng ta phế bỏ người hầu của Augustus, Thor, giờ lại xử lý một tay sai của ông ta, tính ra đã có hai cao thủ thực lực Thông Thần gục ngã trong tay chúng ta, mối thù này càng kết càng sâu.
Tần Dương cũng có chút đau đầu, bởi vì Augustus là một cường giả Chí Tôn thực lực mạnh mẽ, lần này là vì gã muốn bắt sống để ép hỏi thanh kiếm Thanh Diệt ở đâu, có mục đích, sở dĩ đám người Lucian có thời gian tìm cách cứu viện chính mình, nếu Augustus chỉ muốn giết chết chính mình thì có thể tùy thời đến gần mình, một chiêu giết chết rồi bỏ trốn, ai ngăn được?
Lần này chính mình may mắn được cứu viện, Augustus lại mất một thuộc hạ Thông Thần cảnh, lần sau ra tay e rằng sẽ không mềm nhẹ như vậy, có lẽ sẽ càng không kiêng nể gì, thậm chí trực tiếp giết chết chính mình.
Một cường giả Chí Tôn không bị trói buộc gì thì năng lực phá hoại siêu dũng mãnh.
Nếu mình muốn sống yên ổn thì phải tìm cách xử lý Augustus, chỉ có như vậy mới ngăn chặn nguy hiểm từ gốc rễ.
Không!
Augustus là một trong mười ba trưởng lão Niết Bàn, chính mình giết chết người này, e rằng người khác trong tổ chức sẽ tính sổ với mình.
Niết Bàn!
Tần Dương càng nhức đầu hơn, đây là một tổ chức làm nước mạnh trên thế giới đều phải kiêng kỵ, truyền thừa, thực lực của bọn họ đều rất dũng mãnh, mình chọc vào vật khổng lồ như vậy phiền phức còn hơn chọc vào sát thủ hoặc bang phái xã hội đen lợi hại nào.
Nhưng việc đã đến nước này, Tần Dương cũng chỉ có kiên trì đi về phía trước, huống chi việc này cũng không phải hắn chủ động sinh sự, là rắc rối tự đến tìm hắn!
Rắc rối vì nổi tiếng!
Augustus đã chính miệng nói Tần Dương biểu hiện ra tiềm lực quá mạnh, sở dĩ bọn họ cho rằng tương lai hắn sẽ trở thành chướng ngại vật hoặc nhân tố bất ổn của họ, cho nên lần trước chọn mục tiêu tập kích là Tần Dương và đám con cưng Trung Quốc, sau đó còn phái ra Thor chém giết.
Con người khi ưu tú quá cũng là tội lỗi.
- Đưa di động cho tôi, tôi gọi điện thoại.
Tần Dương lấy điện thoại của Tư Đồ Hương, gọi điện cho Long Vương, dù sao việc này liên quan đến Niết Bàn, hơn nữa có người chết, bên chính phủ ra mặt trao đổi sẽ đỡ hơn.
Cúp điện thoại không lâu sau điện thoại lại reo chuông, là số địa phương Philippines, Tần Dương nói mấy câu, chụp hình, sau đó cất di động.
- Đi đi, nơi này sẽ có người giải quyết.
Mọi người đi ra căn nhà, Tần Dương hỏi:
- Các người xử lý Palio như thế nào?
Tư Đồ Hương nói:
- Thời gian gấp gáp nên đánh gãy một chân, cuối cùng đánh xỉu hắn.
Tần Dương ngẫm nghĩ, nói:
- Đi, trở về xem sao.
Lam Linh Vũ do dự một chút:
- Trong nhà hắn còn có người hầu gì đó, anh nói xem hắn còn sẽ ở yên trong nhà chờ chúng ta đi về tìm không?
Tần Dương nghiêng đầu nhìn về hướng Tư Đồ Hương:
- Ông ta nói thế nào?
Tư Đồ Hương thuật lại lời của Palio, Tần Dương cười nói:
- Đi thôi, nếu tôi không đoán sai thì Palio hẳn là còn chờ ở trong nhà.
Tư Đồ Hương tò mò hỏi:
- Tại sao anh nói vậy? Ông ta nên bỏ chạy mới đúng, chẳng lẽ không sợ chúng ta giết ông ta sao?
Tần Dương cười nói:
- Bởi vì chúng ta đều không phải kẻ ác giết người không chớp mắt, tuy ông ta đã lừa chúng ta, nhưng cũng vì bị buộc bất đắc dĩ. Nếu vừa rồi cô không giết ông ta, vậy xác suất trở về giết không quá cao, nếu ông ta chạy ngược lại chứng minh ông ta chột dạ, sẽ chết nhanh hơn.
Tư Đồ Hương bĩu môi nói:
- Ý của anh là chúng ta làm người tốt thì không được giết người sao?
Tần Dương giải thích rằng:
- Tuy Palio rất nổi tiếng trong Philippines nhưng chung quy chỉ là vu y, mặc kệ là Augustus hay chúng ta thì Palio đều không thể đắc tội, oan có đầu nợ có chủ, chung quy là Augustus muốn đối phó với tôi, Palio chỉ là công cụ, không có Palio thì còn người khác. Tuy Palio hố tôi nhưng tội không đáng chết, sở dĩ nếu ông ta thông minh thì sẽ ngoan ngoãn chờ các người trở lại, mà không phải chạy trốn.
Tư Đồ Hương đại khái hiểu ý trong câu giải thích của Tần Dương, lẩm bẩm:
- Nói tóm lại là ông ta cảm thấy chúng ta dễ nói chuyện hơn, sẽ không làm hại ông ta, cùng lắm bị đánh một trận hoặc là cái gì, ý của anh là vậy phải không?
Tần Dương cười nói:
- Tuy nói hơi khó nghe nhưng ý chính đúng là thế, tuy nhiên, Palio cũng phải trả giá một chút. Đi thôi.
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng:
- Đây là vì anh không bị sứt mẻ gì, chứ nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của ông ta!
Tần Dương tự nhiên biết Tư Đồ Hương nói được thì làm được, cô không phải người lương thiện gì, lúc ở Nhật Bản đã làm sát thủ, giết người không tạo gánh nặng tâm lý gì với cô.
- Ừm, đi nào.
Khi nhóm người Tần Dương trở lại biệt thự của Palio thì quả nhiên giống như Tần Dương đã đoán trước, Palio còn chờ ở nhà. Khi bị người giúp việc đánh thức, Palio qua loa băng bó chân gãy, không dám báo cảnh sát, nặng trĩu ưu tư ngồi chờ trong nhà.
Tư Đồ Hương muốn giết gã, gã cảm giác được, nhưng gã không có đường lựa chọn.
Nếu Palio trốn đi ngay bây giờ thì chết chắc, ở lại khóc lóc kể lể một phen có lẽ còn có thể giữ được tánh mạng, có lẽ sẽ mất đi một vài thứ, nhưng chỉ cần người còn sống thì đã là may mắn lớn nhất.
Khi Palio trông thấy Tần Dương thì dây thần kinh luôn căng thẳng lập tức thả lỏng ra.
Tần Dương không chết, mọi chuyện chưa quá tồi tệ. Palio biết con người của Tần Dương nặng tình nặng nghĩa, không phải loại giết người không chớp mắt như Augustus.
Tần Dương đi đến trước mặt Palio, chưa kịp nói chuyện thì gã đã vẻ mặt vui mừng hân hoan mở miệng nói:
- Tần tiên sinh, tiên sinh không bị gì thật là tốt quá, mới rồi tôi luôn cầu nguyện Tần tiên sinh được bạn mình bình an cứu về.
Tần Dương lạnh nhạt nói:
- Tôi may mắn, sống sót trở lại. Tôi đi tắm rửa, thay đồ đã, trong khoảng thời gian này Palio tiên sinh hãy suy nghĩ cho kỹ làm sao bình ổn cơn giận tôi bị Palio tiên sinh bán đứng đi.