Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1869 - Chương 1880: Kim Tàm Cổ Lập Công

Chương 1880: Kim Tàm Cổ lập công
 

Vera biết Tần Dương bị phong đan điền, hiện tại là một người thường, sở dĩ bóp cổ của hắn khiến cô ta không e ngại hắn nữa.

Vera tập trung sức chú ý vào người xông tới gần, không ngờ rằng trong tình huống như thế mà Tần Dương chủ động tấn công cô ta.

Tuy Vera là cường giả Thông Thần cảnh, sức mạnh ý chí cũng thực kiên định, nhưng đối diện đồng thuật được Tần Dương dồn hết sức phát huy thì vẫn không tự chủ được bị ánh mắt của hắn thu hút, nét mặt thoáng chốc hoảng hốt.

Giây phút tâm thần của Vera bị hấp dẫn, Tần Dương khống chế ý chí của mình, năng lực tinh thần vô hình nháy mắt ngưng tụ thành đao nhọn vô hình bỗng đâm ra ngoài.

Lưỡi dao năng lực tinh thần!

Vera bị ánh mắt của Tần Dương thu hút, tâm thần mơ hồ, trong lòng theo bản năng cảm giác có gì đó kỳ lạ, cẩn thận ý chí mạnh mẽ định đưa cô thoát khỏi đòn tấn công của Tần Dương nhưng bị lưỡi dao năng lực tinh thần đâm mạnh vào.

- A!

Vera cảm giác trong đầu mình như bị người chém mạnh một nhát dao, đau thấu óc tràn ngập, sọ não như sắp nứt ra, khiến Vera phản xạ thả lỏng bàn tay bóp cổ họng Tần Dương.

Tần Dương cúi người xuống, nhanh nhẹn nhảy ra, lặn sang bên cạnh, thoát khỏi khống chế của Vera.

Vera cảm giác tay nhẹ hẫng, biết rằng Tần Dương thừa cơ đào thoát, trong lòng cô ta bừng bừng lửa giận, đây đã là lần thứ hai cô ta chịu thiệt từ Tần Dương.

Mắt thấy Tần Dương sắp đào thoát, Vera nâng lên nắm tay, chuẩn bị trực tiếp một đấm đánh chết hắn. Nhưng khi Vera giơ nắm tay lên thì một con sâu toàn thân đen nháy núp trong bóng tối bỗng lao nhanh ra, nhào vào cánh tay của Vera, va chạm trực tiếp.

Cánh tay cứng như sắt thép của Vera thoáng chốc bị rạch một đường, vết cắt xẹt qua nửa cánh tay, máu phun ra, trông giống như dùng cưa điện rung nhanh chém vào cánh tay của cô ta.

Vera cảm thụ đau nhức từ cánh tay, nhìn vết cắt lớn kia, trong lòng rất kinh khủng, vừa rồi là thứ gì vậy?

Sâu biết bay?

Không ngờ nó có thể trực tiếp tổn thương tay của mình nặng như vậy?

Con sâu kia một lần nữa giống như tia chớp bay đến, sát khí trong mắt Vera đậm đặc, tay còn lại búng nhanh, búng trúng con sâu đang bay, búng nó văng ra ngoài, đụng mạnh vào tường.

Thoạt trông Vera tùy tay búng nhưng sức lực cực lớn, nếu búng vào đầu một người thường, e rằng đủ để búng nát đầu người ta. Nhưng sức búng mạnh như vậy áp dụng lên người con sâu, làm nó đụng mạnh vào tường, nhưng không bị trầy trụa gì, lộn vòng trên không trung rồi bay lên tiếp.

Vera giật nảy mình, đang chuẩn bị tăng sức lực lần thứ hai xử con sâu kinh dị này thì bỗng tái mặt, lùi lại một bước, ánh mắt kinh khủng nhìn vết thương trên cánh tay của mình.

Thịt trong vết thương đều biến thành màu đen!

- Có độc!

Vera rống to một tiếng, tiếp theo thân thể mềm nhũn ngã ra sau. Vera nằm dưới đất, trên mặt nhanh chóng tràn ngập một lớp khói đen, cơ thể co giật vài cái rồi cứng ngắc.

Người ra tay tự nhiên là Lam Linh Vũ, cô chỉ huy Kim Tàm Cổ thừa dịp Vera bị năng lực tinh thần của Tần Dương công kích đến thần trí hoảng hốt thì tấn công, Kim Tàm Cổ chẳng những xé ra lỗ hổng lớn, càng nháy mắt thả ra kịch độc.

Kịch độc của Kim Tàm Cổ rất độc, độc chết một con trâu rừng tối đa chỉ mất ba, năm giây. Tuy Vera có thể chất hơn người, nhưng chung quy cũng là con người, không cách nào đối kháng lại kịch độc dũng mãnh kia, bị độc phát chết.

Biến cố đột ngột này khiến Domice ở gần đó sợ hết hồn, ánh mắt đề phòng nhìn Kim Tàm Cổ bay lượn, trong mắt lộ tia kinh dị.

Tần Dương đã thừa dịp này trốn đến bên cạnh Lucian, có Lucian che ở trước mặt, hắn yên lòng.

Augustus sắc mặt khó coi, hung hăng lườm Tần Dương, lạnh lùng nói:

- Ta muốn biết bọn chúng làm cách nào tìm đến đây? Di động của mày đã bị ta vứt, chẳng lẽ trên người mày còn mang trang bị định vị khác?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đó đều là chiêu số giữ mạng, sao có thể nói cho ông biết?

Augustus lạnh lùng nói:

- Mày đã biết trước sẽ xảy ra chuyện?

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ hoài nghi thôi, dù sao Palio nhiệt tình quá mức với tôi, thậm chí chủ động nói cho tôi biết bản lĩnh giấu dưới đáy hòm, điều này thật sự khiến người có chút kinh ngạc, tôi và ông ta không thân thiết đến mức đó. Tôi đang đoán là ai muốn xuống tay, kết quả không ngờ rằng là các người. Augustus, con động vật khổng lồ trong sa mạc là các người cố ý thả ra đúng không? Thảm án ốc đảo cũng là các người gây ra, các người đúng là máu lạnh!

Augustus lạnh nhạt nói:

- Trước nguy cơ thì tính mệnh của con người giống như kiến, muốn đạt đến mục đích thì chung quy phải trả giá một ít hy sinh.

- Hy sinh?

Tần Dương trào phúng hỏi:

- Vậy tại sao ông không hy sinh tính mệnh của mình đi? Luôn yêu cầu người khác đi hy sinh, còn mình thì ngồi hưởng lợi.

Augustus lạnh lùng nói:

- Được rồi, hôm nay coi như mày số lớn thoát một kiếp, ta sẽ còn đến tìm mày!

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Đám con chuột trốn trong cống ngầm các người, sẽ có ngày tôi tóm đầu từng tên ra!

Augustus cười phá lên:

- Lý tưởng rất lớn, nhưng chỉ bằng vào bản lĩnh hiện tại của mày thì còn kém xa lắm mới làm được như thế.

Tần Dương hung hăng nói:

- Đúng, hiện tại không đủ sức, không đại biểu về sau vẫn không làm được!

Biểu cảm của Augustus là lạ:

- Có lẽ về sau không cần mày đào ra, chờ tới lúc thì chúng ta sẽ tự mình hiện ra. Domice, rút!

Tần Dương thay đổi sắc mặt, hét to:

- Lucian, ngăn ông ta lại!

Augustus cười lớn, nhanh như tia chớp lao ra ngoài. Domice cũng nhanh chóng đi theo Augustus rút lui. Tuy Lucian đuổi theo nhưng vì Augustus không muốn đánh nhau, trực tiếp quay người bỏ chạy.

- Thôi, Lucian, đừng đuổi theo!

Tần Dương gọi về Lucian, bởi vì hắn rất rõ ràng, cho dù Lucian đuổi theo cũng không thể làm gì Augustus, dù sao thực lực của hai người ngang nhau.

Hà Thanh Phong đi đến bên cạnh Tần Dương, kiểm tra một phen, vỗ vài cái trên người hắn, cởi bỏ đan điền bị phong tỏa của hắn. Cảm giác quen thuộc nháy mắt lần thứ hai tràn ngập đan điền, cảm giác có được sức mạnh lại tràn ngập toàn thân.

- Có sao không?

Tần Dương cười nói:

- Mọi người đến rất kịp lúc, nếu tới chậm thêm chút nữa thì e rằng tôi đã bị ông ta dồn ép gọi điện thoại về nhà.

Hơi tạm dừng, Tần Dương nhìn bàn tay của Lam Linh Vũ, Kim Tàm Cổ đen nhánh rơi vào lòng bàn tay trắng nõn nà, thoạt trông tràn ngập hơi thở quỷ bí.

- Vật nhỏ này quả nhiên ghê gớm, không ngờ cắn chết một cường giả Thông Thần!
Bình Luận (0)
Comment