Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1868 - Chương 1879: Cứng Rắn Tấn Công Vào Cửu Viện

Chương 1879: Cứng rắn tấn công vào cửu viện
 

Augustus vứt Tần Dương xuống đất, nhìn lướt qua Domice và Vera ở bên cạnh.

- Đánh thức hắn!

Vera tùy tay cầm thau nước bên cạnh, hứng một thau rồi hất vào mặt Tần Dương.

Tần Dương bị nước lạnh làm tỉnh lại ngay.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Vera vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm chính mình,

Lòng Tần Dương chùng xuống, theo bản năng vận chuyển nội khí, phát hiện hoàn toàn không cách nào điều động khí trong đan điền, phỏng chừng đã bị người phong lại đan điền và kinh mạch.

Tần Dương quay đầu quan sát bốn phía, rất nhanh nhìn thấy Domice đứng bên cạnh và Augustus ánh mắt lạnh băng.

- Augustus!

Augustus tùy tay kéo cái ghế, ngồi xuống, lạnh lùng nói:

- Ánh mắt của mày sắc bén lắm, nhận ra ta ngay.

Tần Dương lật người ngồi dậy, vuốt mặt dính đầy nước, vô tư nói:

- Ông không giết tôi ngay tại chỗ chắc không phải vì dẫn tôi đến đây để hành hạ từ từ, ông muốn gì?

Augustus cười khẩy nói:

- Mày thông minh đấy, đúng vậy, chúng ta bắt mày là vì lấy một thứ từ tay của mày. Nếu mày phối hợp thì sẽ bớt ăn đau khổ, còn nếu không chịu nghe lời, ta nghĩ Vera không ngại thử thủ đoạn của mình trên người của mày, Vera vẫn nhớ mãi cái tay bị mày chém.

Tần Dương hừ lạnh nói:

- Thứ trong tay tôi, ý ông là thanh kiếm được ông gọi là Thanh Diệt?

Augustus thản nhiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, mày thực thông minh, giao tiếp với người thông minh đỡ phiền.

Tần Dương liếc qua Vera ánh mắt oán độc như hổ rình mồi đứng canh một bên:

- Tôi không mang kiếm đến Philippines, tôi nghĩ nếu các người theo dõi tôi lâu như vậy thì cũng nên biết việc này.

Augustus mỉm cười nói:

- Ta biết kiếm ở Trung Hải, nhưng chỉ cần mày giao kiếm ra, ta sẽ phái người đi lấy, đương nhiên, không phải nhân vật quan trọng gì, dù các người bắt lấy hắn cũng vô dụng.

Tần Dương mỉa mai:

- Chờ ông lấy được kiếm rồi mới cho tôi một trận, sau đó xử lý tôi chứ gì?

Augustus lắc đầu nói:

- Không, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch, mày sảng khoái cho ta kiếm, ta tha mạng cho mày. Đương nhiên, ta sẽ phế bỏ đan điền của mày, dù sao mày lớn lên quá mau, tương lai có lẽ sẽ sản sinh uy hiếp với chúng ta, cho nên phải phế mày.

- Mày có gia tài bạc triệu, nhiều sản nghiệp, cho dù phế đan điền, trở thành một người thường thì vẫn có thể sống tự do thoải mái đến hết đời, vẫn đứng trên mọi người. Nhưng nếu mày không phối hợp, mất mạng nhỏ thì không còn gì.

Tần Dương vẻ mặt không tin:

- Ông thật sự sẽ bỏ qua cho tôi? Tôi đã giết người hầu tên Thor của ông.

Augustus hừ lạnh một tiếng:

- Thằng nhãi này có lai lịch không nhỏ, nhiều người tài ba đứng sau lưng mày, ta không muốn giết mày để chọc vào rắc rối, tha cho mày một mạng. Hơn nữa làm như vậy thì mày không còn gây uy hiếp, vậy là mục đích của ta đã đạt tới. Còn về Thor, giết người không thành công bị giết ngược lại, thực lực không tốt thì không có tư cách oán trách.

Tần Dương ngẫm nghĩ, nét mặt dường như có chút do dự:

- Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng tôi có một điều kiện.

Augustus xụ mặt xuống:

- Thằng kia, ta đồng ý cho mày sống đã là nhân từ, mày đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, quá tham lam coi chừng cẩn thận gà bay trứng vỡ, không lấy được gì!

Tần Dương xòe tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi tò mò lai lịch của thanh kiếm kia, dù sao có thể khiến một cường giả Chí Tôn giật mình tái mặt thì tuyệt đối không chỉ vì độ bén của nó.

Sắc mặt Augustus dịu lại:

- Mày đòi điều kiện là chuyện này?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng rồi, thật ra là vì thỏa mãn một chút hiếu kỳ, bởi vì vấn đề này làm tôi thắc mắc lâu rồi mà không có ai giải đáp giúp.

Augustus sảng khoái gật đầu:

- Có thể, chờ ta lấy được kiếm rồi, trước khi thả mày đi thì sẽ giải thích nguyên nhân cho. Bây giờ nói cho ta biết, mày đặt kiếm ở đâu?

- Kiếm tự nhiên là đặt ở nhà rồi.

Tần Dương thuận miệng bịa chuyện:

- Nhưng cất ở nơi chỉ mình tôi biết.

Augustus lạnh lùng nói:

- Ta không quan tâm mày đặt ở đâu, mày trực tiếp gọi điện thoại cho người nhà của mày, kêu bọn họ lấy kiếm ra giao cho người đến cửa, chỉ cần kiếm vào tay người của ta thì ta sẽ thả mày ra, ta nói chuyện giữ lời. Nếu mày giở âm mưu quỷ kế, vậy thì ta không ngại cho mày đứt tay gãy chân, sống đời tàn tật . . .

Augustus còn chưa nói hết câu thì bỗng thay đổi sắc mặt nói:

- Cẩn thận!

Trong tiếng quát của Augustus, nóc nhà nổ tung, một bóng người giống như thiên thạch đụng thủng nóc nhà, lao về phía Tần Dương.

Augustus lắc người xông tới gần bóng người kia, tung ra cú đấm. Nắm đấm xé rách không khí, mang theo tiếng xé gió sắc bén.

Người tới không tránh né, hung hăng đấm ngược lại.

Nắm đấm của hai người va chạm với nhau trên không trung, mặt đất dưới chân họ vỡ nát sụp xuống, hai người bay ngược ra sau.

Kẻ xâm nhập tự nhiên là Lucian, hắn ta từ phía xa nhảy lên, từ trên trời giáng xuống cứng rắn phá tường xông vào cứu người. Thực lực của Lucian và Augustus xấp xỉ, hai người đều đụng ngã một bức tường phía sau mình.

- Bắt lấy Tần Dương!

Augustus đã nhận ra Lucian, tuy giật mình không hiểu Lucian làm sao tìm tới nơi này, nhưng gã vẫn phản ứng nhanh hét ra lệnh.

Những người kia đến cứu Tần Dương, mình chỉ cần bắt lấy Tần Dương là vẫn có thể nắm giữ thế cục.

Domice và Vera thay đổi sắc mặt, cùng xông về phía Tần Dương.

Có một vật từ ngoài cửa sổ xé gió bay vào, bay về phía Domice, mau kinh người, giống như là đạn pháo.

Domice phản ứng rất nhanh, dốc hết sức đấm mạnh vào vật bay tới, một đấm đánh nát nó, thì ra là một viên đá cuội cứng rắn.

Một bóng người trực tiếp xông vào phòng ở, người còn chưa đến đã đấm vào không khí, cương khí bắn về phía Domice.

Domice buộc phải dừng bước chân tiến lên, một đấm nổ nát cương khí, nhưng cũng bị lỡ thời gian, Hà Thanh Phong đã xông vào phòng, xông đến chỗ Tần Dương.

Domice giống như đạn pháo đụng về phía Hà Thanh Phong, hét to:

- Vera, mau!

Domice chặn Hà Thanh Phong, Vera thì như gió lốc chạy nhanh tới bên cạnh Tần Dương, túm lấy cánh tay của hắn, tay bóp cổ hắn.

- Dừng tay, nếu không thì ta sẽ giết hắn!

Hà Thanh Phong dừng tay, đứng giằng co với Domice. Lucian và Augustus đều xông đến, Lucian chặn trước mặt Augustus, ngăn cản gã đến gần Tần Dương.

Bóng dáng Tư Đồ Hương và Lam Linh Vũ xuất hiện ở cửa, thấy Tần Dương bị bóp cổ thì tái mặt.

Tần Dương thực bình tĩnh, nhỏ giọng kêu lên:

- Linh Vũ!

Vera siết chặt tay, hừ lạnh nói:

- Nhãi ranh, nếu không muốn chết thì kêu bọn chúng biến . . .

Vera chưa nói xong, Tần Dương bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô ta.

Mắt đen như mực.
Bình Luận (0)
Comment