Chương 1878: Sâu cổ theo dấu
- Cứ ngồi tự nhiên.
Palio mời Tần Dương ngồi xuống, trong lòng có chút khẩn trương, bởi vì gã cũng không biết tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Mr. A đó sẽ giết chết Tần Dương sao?
Người kia có thuận tay giết mình luôn không?
Palio không có sự lựa chọn!
Gã chỉ có thể đánh cuộc, dùng mạng của mình, hy vọng Mr. A hung ác kia nói chuyện giữ lời, tha cho mình.
Nhưng Tần Dương không phải người thường, bạn bè của hắn còn ngồi ở dưới lầu, hơn nữa trong đó dường như cũng có cao thủ.
Palio cảm giác mình như con chuột trong ống bễ, bị ức hiếp hai đầu, hoàn toàn không có đường sống.
Tần Dương quét mắt quan sát nguyên căn phòng, phòng đọc sách rất lớn, trống trải, đưa mắt nhìn có thể thấy rõ tất cả ngóc ngách, không có chỗ nào đáng ngờ.
Tần Dương hơi thả lỏng lòng cảnh giác, chẳng lẽ là chính mình đa nghi, Palio này thật lòng khâm phục mình, muốn kết bạn với mình, muốn trợ giúp chính mình?
Tiếng đập cửa vang lên, tiếp theo cửa bị đẩy mở, một người giúp việc già bưng hai tách trà xuất hiện trước cửa, đưa lưng về phía Tần Dương, tùy tay khép cửa phòng lại.
Tần Dương nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn về hướng người giúp việc nam kia. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người giúp việc già đi vào liền đóng cửa phòng lại khiến hắn cảm thấy kỳ kỳ.
Người giúp việc bưng nước trà nên là mở cửa, đưa trà xong đi ra thì mới đóng cửa chứ?
Tần Dương lập tức đứng lên từ sofa, nhưng không đợi hắn làm ra cử động gì thì người giúp việc nam đã nghiêng đầu.
Ánh nhìn của Tần Dương rơi trên gương mặt kia, một gương mặt xa lạ, nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt ấy thì lòng rung động mạnh.
Augustus!
Tuy rằng gương mặt này thoạt trông khác với Augustus, nhưng Tần Dương vẫn nhận ra ngay, bởi vì ánh mắt của con người không thể thay đổi, ánh mắt người này nhìn Tần Dương rất kỳ lạ, như thợ săn nhìn con mồi rơi vào cạm bẫy.
Augustus thấy ánh mắt của Tần Dương bỗng đổi khác liền biết bị hắn nhận ra hoặc đã phát hiện manh mối. Augustus lắc người, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Tần Dương, bàn tay chặt vào cần cổ của hắn.
Tần Dương không thể nào tránh né cường giả Chí Tôn được, hắn thậm chí không kịp phát ra tiếng hét, chỉ có thể đá vào bàn trà phát ra tiếng vang, sau đó trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Augustus tóm lấy Tần Dương, lao tới cửa sổ, nhảy ra ngoài, nhanh như tia chớp biến mất tăm, không thèm nhìn một cái Palio vẻ mặt hoảng loạn đứng một bên.
Palio thấy Augustus bắt Tần Dương rời đi thì thở phào một hơi, trong đầu mới dâng lên cảm xúc vui vẻ, vang tiếng nổ điếc tai, cửa phòng đọc sách rơi khỏi bức tường ngã vào trong, bóng dáng Lucian xông vào phòng ngay sau đó.
Nhóm người Tư Đồ Hương theo sát đi vào phòng, thấy Tần Dương không có trong phòng thì thay đổi sắc mặt.
- Đánh gãy chân của ông ta!
Tư Đồ Hương không nói nhảm nhiều, trực tiếp nhanh gọn ra mệnh lệnh. Lucian cũng không chần chừ, xông lên đá vào chân Palio.
Răng rắc!
Chân của Palio bị Lucian đạp một cái gãy xương, Tư Đồ Hương xông lên, rút dao găm ra dí vào cổ Palio, nhỏ giọng quát:
- Là ai?
Palio cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ của mình, tay Tư Đồ Hương nhích nhẹ là động mạch chủ cạnh cổ sẽ bị cắt đứt nhanh gọn.
- Tôi không biết hắn là ai, hắn tự xưng là Mr. A, hắn buộc tôi lừa Tần Dương đến, nếu không sẽ giết cả nhà của tôi. Hắn giết một vệ sĩ của tôi ngay trước mặt tôi, hắn là một cường giả Chí Tôn, tôi không dám không nghe theo.
Palio không dám kéo dài, bởi vì nhìn đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ trước mắt cho gã phán đoán ra sát khí mãnh liệt của đối phương. Palio không chút nghi ngờ, chỉ cần gã do dự một giây là đối phương sẽ trực tiếp cắt đứt cổ của mình.
Mr. A?
Cường giả Chí Tôn?
Tư Đồ Hương sắc mặt càng nghiêm túc, trước đó, bọn họ đã phỏng đoán, nhưng không ngờ cường giả Chí Tôn sẽ hóa trang thành người hầu trực tiếp ra tay, bắt cóc Tần Dương ngay trước mặt mọi người.
- Hắn bắt Tần Dương làm gì?
Palio nhanh chóng trả lời:
- Tôi không biết, hắn chỉ kêu tôi lừa người đến nhà rồi sẽ tha mạng cho tôi, chuyện khác thì không nói, tôi cũng không dám hỏi.
Hà Thanh Phong sắc mặt nghiêm túc, móc ra một hộp nhỏ từ trên người, một con sâu nhỏ bay ra khỏi hộp. Con sâu này bề ngoài như ong mật, nhưng nó nằm im trong hộp không nhúc nhích, giống như đang ngủ đông.
Hà Thanh Phong cầm một bình thuốc nhỏ đặt bên cạnh hộp, nhỏ nước thuốc trong bình vào người sâu nhỏ. Con sâu nhỏ ngủ say thoáng chốc tỉnh dậy, vỗ cánh mấy cái rồi bay ra khỏi hộp, lượn một vòng trên không trung, sau đó bay ra ngoài cửa sổ.
- Đuổi theo!
Hà Thanh Phong khẽ quát, đạp bệ cử sổ xông ra ngoài. Tư Đồ Hương rút về dao găm, lạnh lùng nói:
- Lát nữa tính sổ với ông sau. Lucian, chúng ta đuổi theo!
Palio vừa thở hổn hển đã bị Tư Đồ Hương một đấm trực tiếp đánh ngất.
Bốn người đuổi theo con sâu nhỏ, nhanh chóng chạy đi xa. Đây là sâu cổ do Hà Thanh Phong mang đến, loại sâu cổ này có khứu giác cực nhanh, hơn con người gấp trăm lần. Trước khi đến đây Tần Dương đã nhỏ vài giọt nước thuốc phụ thân lên người, mùi nước thuốc này khó bị người phát hiện, nhưng có sức hấp dẫn với con sâu nhỏ này, khi nó tỉnh dậy sẽ theo bản năng đuổi theo mùi hương.
Lúc này đã là buổi tối, mọi người cũng bất chấp sẽ gây kinh hãi, nhảy qua từng nóc nhà, đuổi theo con sâu nhỏ. Rất nhanh, bốn người ra khỏi thành phố, đi ngoại thành.
Con sâu nhỏ bay về phía căn nhà to hơi cũ kỹ.
Nhóm người Tư Đồ Hương đều dừng bước chân, bởi vì nếu đến gần hơn rất dễ đánh rắn động cỏ.
Trong nhà sáng đèn, sâu nhỏ bay vào nhà.
Hắn ở bên trong!
Hà Thanh Phong trầm giọng nói:
- Chúng ta lén tới gần, nhưng đối phương có cường giả Chí Tôn, muốn không bị đối phương phát hiện cơ bản là chuyện không thể nào.
Tư Đồ Hương sốt ruột nói:
- Mặc kệ nó đi, bọn họ bắt Tần Dương đến chỗ này không biết có mục đích gì, có lẽ vì muốn hỏi cái gì, hoặc là vì báo thù, mặc kệ như thế nào, anh ấy ở bên trong lâu một phút đồng hồ là thêm một phần nguy hiểm.
Hà Thanh Phong gật đầu, nói:
- Được rồi, vậy chúng ta cứng rắn đánh vào. Lucian phụ trách kiềm chế cường giả Chí Tôn của đối phương, ta thì lo cướp lại Tần Dương ngay, Linh Vũ, con điều khiển Kim Tàm Cổ hỗ trợ, chủ yếu bảo hộ Tần Dương, không thể khiến hắn bị người khác tổn thương, ta lo lắng bọn họ bị bại lộ sự tình thì chó cùng rứt giậu giết người.
Lam Linh Vũ thận trọng gật đầu:
- Con biết rồi!
Hà Thanh Phong phất tay:
- Đi!