Chương 1883: Không có gì bất ngờ
Tần Dương tinh thần phấn chấn xuất hiện trong nhà hàng, nhóm người Hà Thanh Phong cũng có mặt.
- Xem bộ dạng của con chắc đã có một buổi tối ngon giấc.
Tần Dương cười tươi nói:
- Hôm nay là cuộc chiến tốn sức và tinh thần, phải ngủ ngon, tinh thần tràn đầy thì mới có sức lực so đấu.
Hà Thanh Phong khen:
- Người thường nếu trải qua chuyện như vậy, sợ rằng nhất trằn tọc cả đêm, còn con thì có thể coi như không có gì xảy ra, tâm trạng rất tốt.
Tần Dương cười nói:
- Bị tạt thau nước lạnh, ngoài ra không bị tổn thương nào khác, không rách một miếng da nào đã được mọi người cứu, cho nên tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều.
Tần Dương đã trải qua mưa bom bão đạn, lằn ranh sống chết không biết bao nhiêu lần, đêm qua bị Augustus bắt cóc không đáng gì so với những nguy hiểm mà hắn từng đối mặt, cho nên không bị hù sợ k nhiều.
Tần Dương vùi đầu ăn, lấp đầy bụng rồi thì hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Hà lão, hôm qua người sử dụng sâu cổ có thể truy tìm tung tích đó có khó bồi dưỡng không?
Hà Thanh Phong cười nói:
- Không khó, nuôi loại sâu này khá đơn giản, chỉ cần nắm giữ một ít bí quyết thì tốt rồi, Linh Vũ cũng có thể nuôi được. Như thế nào? Con định dùng nó?
Tần Dương cười nói:
- Con hỏi vậy thôi, có lẽ về sau cần dùng nó, dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, muốn bám theo người khác không còn khó khăn, nhưng người ta cũng sẽ cẩn thận đề phòng. Dùng một vài thủ đoạn đặc biệt ngược lại dễ dàng thấy hiệu quả, thí dụ như sâu cổ có thể bám theo.
Hôm qua lúc Augustus bắt cóc Tần Dương thì tùy tay ném di động của hắn, để phòng ngừa bị di động định vị bám theo. Hiện tại còn có thiết bị kiểm tra dụng cụ điện tử, một thứ nhỏ bé rất tiện lợi, dùng nó có thể kiểm tra bất cứ dụng cụ điện tử nàom nag trên người, nhưng nước thuốc đặc biệt nhỏ lên người Tần Dương thì không bị kiểm tra ra.
Nước thuốc đó tỏa mùi hương rất nhạt đối với loài người, dù bị ngửi được cũng không ai để ý, nhưng đối với sâu cổ theo dấu thì mùi nồng nặc.
Đêm qua Tần Dương đang nằm trên giường chợt nghĩ ra, luôn là Augustus kiếm chuyện với Tần Dương, ba phen bốn lượt rồi, nếu lần này không thoát được thì phải chết. Sở dĩ, Tần Dương ngghĩ mình nên tìm cách đánh trả, tốt nhất có thể giết Augustus, chứ không thì bị quấy rầy mãi không dứt.
Tạm thời Tần Dương không nghĩ ra biện pháp gì có hiệu quả, nhưng sâu cổ theo dấu này cực kỳ dùng tốt, cho nên hắn chủ động hỏi, nếu không khó nuôi dưỡng thì về sau chắc chắn có việc cần dùng sâu cổ.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Nếu anh muốn dùng thì tôi sẽ nuôi một ít cho, khinào anh cần, tôi sẽ bỏ vào hộp giao cho anh. Thường ngày nó ở trong trạng thái hôn mê, lúc dùng thì anh nhỏ nước thuốc kích thích nó tỉnh lại, sau đó nó sẽ chủ động theo dấu mục tiêu dính chất lỏng. Anh phải chú ý là không thể để chất lỏng đó dính vào người, nếu không thì sâu cổ sẽ đuổi theo anh chứ không phải theo dấu mục tiêu mà anh muốn.
Tần Dương mừng rỡ, cười nói:
- Được, vậy làm phiền cô, nuôi giúp tôi một ít, không cần quá nhiều, vài con là được.
Tuy Tần Dương không biết khi nào có thể dùng sâu cổ, nhưng chuẩn bị trước luôn là chuyện tốt. Lần này Tần Dương được cứu ra là nhờ vào sâu cổ của Ngũ Tiên Môn, một con sâu cổ theo dấu, một con Kim Tàm Cổ chiến đấu, nếu không có hai loài sâu cổ này thì Tần Dương căn bản không cách nào tìm được đường sống, chuyển bại thành thắng.
Ăn sáng xong nhóm người Tần Dương lên xe đi bệnh viện đãh ẹn với Jong Myeong Seong, Fuwa Ogawa.
Nhóm người Tần Dương vừa bước xuống xe đã bị một đoàn nhà báo vây quanh, máy chụp hình nhá liên tục, các ký giá hỏi đủ thứ câu.
- Tần tiên sinh có tin tưởng trong cuộc so tài hôm nay không?
- Tần tiên sinh, Jong Myeong Seong và Fuwa Ogawa khiêu chiến xuất phát từ hành vi của tiên sinh lúc ở Hàn Quốc và Nhật Bản sao? Hành vi của bọn họ có thể giành lại vinh quang cho quốc gia không?
Tần Dương không trả lời các câu hỏi của đám ký giả, hắn quá rành ‘công lực’ của bọn họ, trước khi thi đấu, hắn không muốn phát biểu bất cứ câu gì.
Jong Myeong Seong và Fuwa Ogawa đã đến, thấy Tần Dương đi vào, Jong Myeong Seong từ sofa đứng lên, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn hắn.
Fuwa Ogawa thì vẻ mặt bình thản, thậm chí cười tủm tỉm nhìn Tần Dương đến gần:
- Tần Dương, nếu cậu đã đến rồi thì chúng ta hãy bắt đầu.
Tần Dương cười hỏi:
- So như thế nào?
Jong Myeong Seong lớn tiếng nói:
- Chúng ta là bác sĩ, tự nhiên là so tài khám bệnh. Ở đây có nhiều người bệnh mắc bệnh lạ khó chữa, bác sĩ bình thường rất khó trị tận gốc hoặc là trị tận gốc mất thời gian rất lâu. Hai chúng ta mỗi người mở phương án khám bệnh, so cao thấp.
Tần Dương vẻ mặt bình tĩnh trả lời:
- Trị bệnh đều cần một quá trình, phương án khám bệnh tốt đến đâu cũng đều cần thời gian, hôm nay làm sao so tài cao thấp được?
Jong Myeong Seong lạnh lùng nói:
- Hôm nay có ít nhất trên trăm vị bác sĩ chuyên gia, có lẽ phương án khám bệnh của chúng ta khác nhau, nhưng từ hai phương án này so sánh ra ai cao ai thấp không khó.
Tần Dương nhún vai:
- Được rồi, vậy thì làm theo lời của anh đi.
Phía bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, dù sao được mấy vị danh y giỏi giang đến bệnh viện khám bệnh, cho dù là một cuộc đọ sức y thuật thì bệnh viện rất vui với điều này. Huống chi nhờ cuộc so tài này mà có nhiều chuyên gia đến, ngày thường một vị chuyên gia tới đã là khách VIP, hôm nay có đến trăm vị tới.
Tần Dương và Jong Myeong Seong vào chỗ, rất nhanh, các người bệnh mắc bệnh khó chữa được sắp xếp chờ ở phía xa lần lượt được dẫn lên. Các người bệnh rất vui vẻ, dù sao không phải ai đều có cơ hội được danh y có đẳng cấp tự mình chữa bệnh.
Lúc trước Tần Dương đã trải qua kiểu so tài này khi đấu với Ishida Makoto, hiện giờ chẳng qua là lặp lại một lần nữa.
Tần Dương khám bệnh theo thứ tự, không gấp gáp không nóng nảy. Jong Myeong Seong thì hùng hổ, thái độ dữ dằn.
Hai người khám bệnh rất nhanh, lần này vẫn dùng phương thức viết ra phương án khám bệnh rồi sau đó hai bên phản biện.
Những người có mặt đều là cao thủ ngành y, dù hơi thắc mắc với phương án khám bệnh mà hai người đưa ra, nhưng nghe hai bên phản biện thì mọi người tự nhiên sáng tỏ.
Y thuật của Tần Dương và Jong Myeong Seong đều rất cao, có phương án khám bệnh tốt hơn cho các chứng bệnh khó chữa mà bác sĩ bình thường chịu thua. Nhưng theo từng người bệnh được khám xong, âm điệu của Jong Myeong Seong bất giác thấp dần, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, khẩu khí cũng càng lúc càng nóng nảy.
Tần Dương thần thái bình tĩnh, vẫn ung dung bình tĩnh như lúc đầu, nói chuyện nhỏ nhẹ với người bệnh, so với thái độ của Jong Myeong Seong thì hiện rõ cao thấp.
Đặc biệt là khi hai người gặp người bệnh cùng một loại chân bị bệnh, Jong Myeong Seong đưa ra phương án chữa bệnh cần ít nhất từ nửa tháng trở lên, Tần Dương móc ra Quan m châm, châm cứu ngay tại chỗ. Người bệnh đó đi đứng được ngay, làm chấn động cả sảnh.