Chương 1884: Việc thiện
Thấy ngay cao thấp, thắng bại đã rõ!
Jong Myeong Seong nhìn người bệnh đứng lên, ánh mắt khiếp sợ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, vẻ mặt biến đổi vô cùng phức tạp.
- Nghe nói tông chủ của Ẩn Môn Mạc Vũ y thuật vô song, đặc biệt là chiêu Quan m châm vô cùng thần kỳ, được gọi là Quan m châm ra, Diêm Vương nhường đường, giờ thấy tận mắt thì đúng là được mở rộng tầm mắt!
- Lúc trước có người đồn Tần Dương diễn trò, lừa gạt, hiện giờ trước mắt bao người, cũng xem như sự thật đã rõ. Nhưng không biết kẻ bịa đặt kia rắp tâm ở đâu, hay hoặc là có vài người . . .
- Jong Myeong Seong thua không có gì bất ngờ, tuy rằng về phương án chữa bệnh cho hai người bệnh thì hắn chiếm chút ưu thế, nhưng tình huống đa phần tuột hậu hơn Tần Dương, tài châm cứu của Tần Dương càng thần kỳ, Jong Myeong Seong thua không oan.
- Ghê gớm, ghê gớm! Mới hai mươi ba tuổi mà đã có y thuật như vậy, nắm xương già như tôi đây cảm giác bao năm qua sống uổng cơm.
- Lúc trước Tần Dương ở Hàn Quốc vả mặt đám chuyên gia người Hàn, Jong Myeong Seong này tự nhiên là muốn lấy lại mặt mũi cho người nước mình, nếu như có thể thắng thì hắn sẽ trở thành anh hùng quốc dân. Đáng tiếc hắn thua, thua tan tác không đường cứu vãn, sợ rằng từ nay về sau giới y thuật Hàn Quốc hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
- He he, đúng thật bị Fuwa Ogawa nói trúng rồi, Tần Dương đánh bại Jong Myeong Seong dễ như chơi. Jong Myeong Seong không đánh bóng tên tuổi thành công, hiện giờ ngược lại mất mặt.
Hơn một trăm chuyên gia đang ngồi còn tự trọng thân phận, sẽ không nói lời quá đáng, nhưng đám quần chúng buôn dưa lê đến xem cuộc vui thì hoàn toàn không có băn khoăn gì, nói toàn những lời xoáy vào lòng.
- Ha ha, muốn đánh mặt của Tần Dương nhưng giờ thì mặt bị đánh sưng lên rồi, xứng đáng!
- Lấy trứng chọi đá, mấu chốt là tự đưa lên cửa xin người ta đánh mặt.
- Jong Myeong Seong này lúc trước vênh váo lắm mà, chảnh đi, tiếp tục chảnh chó đi!
- Cười chết mất, việc này lại lần nữa chứng minh rồi làm người đừng gây chú ý.
- Đừng lên mặt, nếu không sẽ bị sét đánh!
- Đại thần uy vũ! Tôi biết ngay Tần Dương sẽ không thua, từ lúc hắn ra nghề tới nay trải qua các loại tỷ thí, đã bao giờ thua ai?
- Jong Myeong Seong chỉ là tên hề diễn hài!
Dưới đài nghị luận sôi nổi xen lẫn tiếng cười không thèm che giấu của nhiều người, giống như con dao đâm vào ngực Jong Myeong Seong. Hắn ta giận dữ đứng lên, mặt mày xanh mét, không nói chuyện, trực tiếp vung tay rời đi, phớt lờ người chủ trì ở sau lưng kêu gọi.
Tần Dương nhìn Jong Myeong Seong rời đi, cười cười, cũng không nhiều lời, nhìn thẳng vào người chủ trì:
- Nếu Jong Myeong Seong đã rời đi, vậy trận so tài này có phải nên kết thúc?
Người chủ trì nhìn viện trưởng bệnh viện, thấy người này gật đầu thì vội vàng tuyên bố:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh, trận so tài này dừng tại đây.
Người chủ trì không cố ý tuyên bố tin Tần Dương thắng lợi, dù sao ngồi ở đây có ai không nhìn ra?
Viện trưởng đứng lên, mong đợi nhìn Tần Dương:
- Tần tiên sinh, bởi vì biết hôm nay nơi này sẽ có rất nhiều danh y ghé đến, nhiều người bệnh bị bệnh đều tụ tập ở bệnh viện của chúng ta, hy vọng được chuyên gia khám bệnh, tuy rằng Tần tiên sinh và Jong tiên sinh đã so tài xong rồi, nhưng có thể mời Tần tiên sinh tiếp tục khám bệnh không? Trung Quốc có câu nói là cứu một mạng người hơn tạo bảy bậc phù đồ.
Tần Dương quay đầu nhìn Fuwa Ogawa ở bên cạnh, trên mặt của hắn ta không có vẻ gì là ngạc nhiên, dường như Tần Dương đánh bại Jong Myeong Seong là lẽ tất nhiên.
- Tôi thấy hôm nay Tần tiên sinh cũng mất nhiều tinh lực, lúc này mà chúng ta so tài thì tôi chung quy có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay là đợi ngày mai rồi chúng ta so tài?
Tần Dương thấy Fuwa Ogawa nói như vậy thì không từ chối, mỉm cười nói:
- Tốt!
So đấu với Jong Myeong Seong mất nhiều thời gian, đúng là hao phí nhiều tinh lực, vốn đã không bằng Fuwa Ogawa, đấu với hắn ta ngay bây giờ thì chắc chắn càng thêm chịu thiệt, sở dĩ Tần Dương không tự tin quá mức.
Huống chi hiện tại Tần Dương đi theo Palio học tập, học thêm một ngày là hắn nắm chắc thêm hai phần.
Cho dù không thể thắng, nhưng có ai thích bị thua?
Tần Dương xử lý xong chuyện của Fuwa Ogawa rồi mới quay đầu mỉm cười nói:
- Viện trưởng, hôm nay không chỉ có một mình tôi là bác sĩ đến, còn có trên trăm vị chuyên gia đang ngồi, một mình tôi thì khám được cho bao nhiêu người bệnh? Hơn nữa những người bệnh này có bệnh khác nhau, các chuyên gia ở đây có sở trường riêng, có nhiều mặt còn giỏi hơn tôi. Nếu mọi người đã đến đây rồi, hay là mời tất cả khám bệnh cho người bệnh, cũng xem như làm việc tốt.
Viện trưởng mở to mắt, bỗng vui vẻ hỏi:
- Như vậy có được không? Các vị chuyên gia bằng lòng ra tay sao?
Tần Dương vươn tay cầm lấy micro trong tay người chủ trì, cười nói:
- Các vị chuyên gia tiền bối, chắc mọi người cũng nghe lời của viện trưởng nói rồi, dù sao đã đến đây thì chẳng bằng cứu chữa thêm cho mấy người bệnh, cũng là một mối duyên lành. Hơn nữa trong quá trình khám bệnh, mọi người còn có thể thông qua ví dụ thực tế mà giao lưu, tôi nghĩ như vậy có hiệu quả hơn là giao lưu trong hội trưởng, không biết có ai bằng lòng? Nếu có thì mời lên đài.
Tần Dương nói lời này, thoáng chốc có người đứng lên, cười nói:
- Tính phần của tôi đi, dù sao đã đến rồi. Nhưng sắp giữa trưa, viện trưởng nhớ bao cơm nhé.
- Ha ha, việc này có chút thú vị, Tần Dương nói đúng, đã đến rồi thì cứu thêm vài người coi như làm việc tốt!
- Tôi cũng đến!
- Khám bệnh giao lưu cũng hay!
. . .
Trên trăm chuyên gia trong sân có mấy chục người đứng lên ngay, mỗi người đều là đầu tàu trong mỗi lĩnh vực, thường ngày bệnh viện mời một người tới đều phải đối xử hết sức thận trọng, mà chưa chắc mời được người ta, hiện tại chục người lập tức đứng ra, nếu đồn ra ngoài thì sẽ mang lại ích lợi lớn cho bệnh viện.
Viện trưởng cười tươi rói, vội vàng sai khiến nhân viên công tác chuẩn bị chỗ hội chẩn cho các vị chuyên gia, địa điểm ở sân rộng rãi ở phía sau nữa, dù sao trên đài quá chật hẹp.
Nhóm người Tần Dương dời chỗ, sau đó tiếp tục khám cho người bệnh. Có thêm nhiều chuyên gia, đám người bệnh xếp thành nhiều hàng, được khám bệnh nhanh chóng.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, ai có người bệnh thì cẩn thận khám bệnh, tạm thời không có người bệnh thì đứng cạnh chuyên gia mà mình cảm thấy hứng thú để quan sát học tập, giao lưu. Mấy chuyên gia đứng cạnh bàn của Tần Dương, bọn họ vô cùng tò mò y thuật của hắn, bởi vì bọn họ phát hiện hắn chẳng những có thuật châm cứu là xuất sắc, hình như đều có cách chữa các loại bệnh trầm kha. Chàng trai này tuổi còn trẻ vậy mà tinh thông rất nhiều lĩnh vực, hỏi sao không khiến người tò mò?
Fuwa Ogawa cũng đứng dậy, sắc mặt hòa nhã khám bệnh cho người bệnh. Có lẽ vì Fuwa Ogawa và Tần Dương còn có một trận đấu, cho nên ghế của hắn ta và Tần Dương sát nhau, hai người có thể trông thấy quá trình khám bệnh của nhau.
Bận rộn một lúc rồi đến giờ cơm trưa, viện trưởng ân cần mời mọi người đi ăn cơm.
Tần Dương và Fuwa Ogawa đứng lên, sóng vai đi ra ngoài.
- Tần tiên sinh, y thuật của cậu toàn diện hơn tôi nghĩ, đặc biệt là châm cứu càng xuất sắc. Ishida Makoto thua cậu cũng đáng, nếu tôi so y thuật, châm cứu với cậu thì có lẽ tôi cũng sẽ thua.
Tần Dương hơi ngạc nhiên, nghiêng mặt nhìn về hướng Fuwa Ogawa.
Thẳng thắng vậy sao?