Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1874 - Chương 1885: Giao Phong

Chương 1885: Giao phong
 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: TTTV

-------------------

- Tần Dương đánh bại danh y Hàn Quốc Jong Myeong Seong, khuyên mấy chục vị chuyên gia cùng nhau hội chẩn, là việc tốt!

Internet truyền tin nhanh chóng, khiến vô số quần chúng buôn dưa lê nóng trông thoáng chốc biết ngay chuyện phát sinh trong bệnh viện, bởi vì hiện trường còn có rất nhiều khán giả Trung Quốc, sở dĩ có clip hoàn chỉnh. Trong phút chốc trên mạng lại náo nhiệt lên.

Tần Dương dựa vào đánh bại Jong Myeong Seong phá vỡ lời đồn lúc trước, cách nói hắn không có tài năng gì, lừa đảo đều tự sụp đổ. Sau khi đánh bại Jong Myeong Seong, Tần Dương chủ động khuyên bảo các chuyên gia ở lại chữa bệnh càng được vô số người khích lệ.

Thoáng chốc Tần Dương nổi bật hơn ai hết, chiếm cứ tin tức giật tít ở các trang web lớn, bị vô số người chuyển bài và bàn tán xôn xao.

Tuy rằng vẫn có người đưa ý kiến ngược lại, nói kiểu như ‘có y thuật tốt như vậy vì sao ngày thường không thấy cứu người, hiện giờ làm như thế chỉ vì đánh bóng tên tuổi’, nhưng không tạo sóng gió gì, ngược lại bị người mắng thành chó.

- Mấy người trừ lảm nhảm vài câu trên mạng ra có thể làm chuyện khác không? Tần Dương có y thuật kinh người là bắt buộc phải ngồi khám chữa bệnh à? Tần Dương còn có nhiều tiền, có phải bắt buộc hắn cúng hết tiền làm từ thiện không?

- Tần Dương dù gì cũng đem vinh quang cho nước, tăng lên thanh danh y thuật, thậm chí trung y của Trung Quốc, chẳng lẽ đây không phải là cống hiến?

- Kẻ mắng Tần Dương như mấy người không thấy đau lương tâm sao?

. . .

Tần Dương không quan tâm khắc khẩu trên mạng, thật ra đây cũng là nguyên nhân ban đầu hắn không muốn bị thần thoại hóa.

Hắn là người tu hành, nhưng cũng là một người thường, hắn có sinh hoạt riêng của mình, không hy vọng bị những thứ gì dùng đạo đức bắt mình làm này làm kia.

Kết thúc một ngày khám bệnh, lúc Tần Dương định đi thì Fuwa Ogawa bỗng nhiên ngăn lại hắn.

- Tần tiên sinh, nếu cậu không ngại thì tôi muốn đổi chỗ khác cho cuộc so tài ngày mai của chúng ta. Dù sao người bệnh ở đây đã được chữa gần hết, huống chi, tôi không muốn so tài khám bệnh với Tần tiên sinh.

Tần Dương cười nói:

- Vậy là trực tiếp so về năng lực tinh thần?

Fuwa Ogawa trả lời thản nhiên nói:

- Đúng vậy, là so tài, cũng là luận bàn, tôi biết cảnh giới đồng thuật của Tần tiên sinh không thấp, tôi cũng muốn được lĩnh giáo một phen. Cuộc so tài của chúng ta không hoa mỹ như hôm nay, dù cho mọi người vây xem cũng không được ích gì, chẳng bằng tìm chỗ yên lặng, để có thể trầm tĩnh tâm tư luận bàn một phen.

Tần Dương không vội vàng đồng ý, dù sao hắn mới bị Palio hố một đợt, vừa bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm.

- Chỗ nào?

Fuwa Ogawa mỉm cười nói:

- Tần tiên sinh có thể chọn chỗ, chỉ cần an tĩnh là được.

Tần Dương chớp chớp mắt, cho mình quyết định?

Nghe thì hình như không có vấn đề gì.

Fuwa Ogawa này và chính mình cũng không có thù hận, chẳng qua tranh giành y thuật, nhưng cũng là vì lấy lại mặt mũi cho Ishida Makoto, cho giới y thuật Nhật Bản. Hắn ta vốn là m Dương Sư nổi danh, chắc không đến mức làm hại mình giống như Palio đã làm.

Hắn ta so tài với mình, lỡ mình xảy ra chuyện gì thì hắn làm sao chạy thoát được?

- Nếu vậy thì . . . lười đi đâu, mở một phòng riêng trong khách sạn là được rồi.

- Cũng tốt, thật ra tôi không thích ồn ào giống như hôm nay.

Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ tiên sinh không muốn đánh bại tôi ở trước mặt tất cả nhà báo sao?

Fuwa Ogawa mỉm cười nói:

- Hai chúng ta đều không phải hạng người vô danh, thua là thua, thắng là thắng, không cần cánh nhà báo thổi phồng loan tin.

Tần Dương cười cười, trong mắt nhiều hai phần khâm phục, người này đúng là ra dáng nhân vật lớn.

- Tốt, sáng mai tôi liên hệ với tiên sinh.

- OK!

Fuwa Ogawa nhẹ nhàng đi xa, Tần Dương nhìn bóng lưng của hắn ta, suy nghĩ giây lát, cuối cùng lắc đầu, xoay người trở lại khách sạn, Palio còn chờ dạy học cho hắn.

Sáng hôm sau, Tần Dương lại tràn đầy năng lượng tìm một phòng riêng trong khách sạn, gọi điện thoại cho Fuwa Ogawa.

Rất nhanh, Fuwa Ogawa một mình nhẹ nhàng đi tới, thần thái bình tĩnh, môi treo nụ cười.

- Tiên sinh đến một mình?

Fuwa Ogawa nhìn Lucian và Tư Đồ Hương đứng ở cửa, mỉm cười nói:

- Chỉ là luận bàn, đâu phải đánh nhau giết người!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Năng lực tinh thần chém giết không thua gì thực chiến, sơ sẩy một cái là sẽ thành kẻ ngốc hoặc người chết.

Fuwa Ogawa cười nói:

- Tôi thừa nhận tôi có mục đích, nhưng mục đích của tôi chỉ là đánh bại Tần tiên sinh, cho dù dùng năng lực tinh thần đối phó với cậu thì cùng lắm là khiến cậu chịu thiệt một chút. Tôi không bao giờ muốn biến Tần tiên sinh thành kẻ khờ, hơn nữa tôi có dự cảm cậu không dễ đối phó.

Tần Dương bưng tách trà trước mặt lên, vươn tay ra hiệu:

- Mời ngồi!

Fuwa Ogawa ngồi ở đối diện Tần Dương, hai người cách nhau chưa tới nửa thước, thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương.

Tần Dương nhấp một ngụm nước trà, bưng ấm trà lên rót một ly cho Fuwa Ogawa:

- Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chưa?

- Cảm ơn!

Fuwa Ogawa lễ độ cảm ơn, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi hít một hơi:

- Tần tiên sinh đã sẵn sàng chưa?

Tần Dương bưng tách trà, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Fuwa Ogawa:

- Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!

Fuwa Ogawa mỉm cười, trong thanh âm tăng thêm chút mờ ảo:

- Vậy chúng ta bắt đầu đi!

Cùng với giọng nói của Fuwa Ogawa vang lên, ánh mắt của hắn ta đột phá trở nên sắc bén như đao, ánh mắt đó như biến thành mũi tên thực chất bắn vào mắt của Tần Dương, đâm sâu vào não của hắn.

Cùng lúc đó, mắt của Tần Dương đột nhiên biến thành đen như mực, sâu thẳm xa xăm, trong mắt dường như mang theo sức hút của lỗ đen, lôi kéo ánh mắt của Fuwa Ogawa, cũng kéo năng lực tinh thần của hắn ta.

Đòn công kích đầu tiên của Fuwa Ogawa là hung hãn mà bá đạo, đây là công kích mang tính chất thăm dò, nếu tâm thần của Tần Dương bị tan vỡ hoặc nứt rạn vì một kích kia thì Fuwa Ogawa có thể thừa dịp công kích tiếp hoặc là chế tạo ảo cảnh.

Nhưng khiến Fuwa Ogawa giật mình là đòn tấn công của hắn ta không thấy hiệu quả, bởi vì đối phương căn bản không có phòng ngự, ánh mắt của hắn dường như biến thành một vòng xoáy, đầu óc của Tần Dương thì trống trải vô cùng, chẳng có thứ gì tồn tại, không có năng lực tinh thần va chạm, không có vách tường năng lực tinh thần.

Một kích của Fuwa Ogawa giống như cú đấm mạnh vào đống bông gòn, không có chút điểm tựa cứng rắn.

Có chút tài!

Trong lòng Fuwa Ogawa nóng cháy hơn, năng lực tinh thần không mạnh mẽ công kích nữa mà trở nên mềm mại như dòng nước, nháy mắt tràn vào óc của Tần Dương.

Ánh mắt của Fuwa Ogawa biến ảo, cảnh sắc trước mắt Tần Dương cũng thay đổi.

Không còn phòng trà.

Fuwa Ogawa biến mất.

Giờ phút này, Tần Dương đang đứng cạnh vực thẳm, đằng trước là vực sâu nghìn thước, nhìn xuống thôi đã khiến người tay chân rụng rời. Tần Dương theo bản năng lùi lại một bước, mấy tảng đá theo động tác của hắn lăn xuống vực thẳm, khiến người rợn tóc gáy.
Bình Luận (0)
Comment