Chương 1887: Có điều hiểu được
- Đổi lúc khác đi, chờ khi Tần tiên sinh tiến thêm một bước thì chúng ta lại luận bàn!
Fuwa Ogawa trả lời câu hỏi của Tần Dương xong, mỉm cười nhẹ nhàng bước đi.
Tần Dương loay hoay tách trà trong tay, chìm vào suy tư.
Trận so đấu với Fuwa Ogawa này, Tần Dương không xem như thắng, đồng thuật của hắn ảnh hưởng đến Fuwa Ogawa rất nhỏ, ảo thuật của đối phương thì có tác dụng với hắn. Tần Dương luôn trong trạng thái phòng thủ, cuối cùng cố gắng lắm mới đánh phá ảo thuật mà đối phương chế tạo được, công kích của hắn cũng không tổn thương đến Fuwa Ogawa được.
Miễn cưỡng tự bảo vệ mình, miễn cưỡng ngang tay.
Tần Dương không biết Fuwa Ogawa còn có chiêu thức ghê gớm nào chưa thi thố hay không, nhưng đối phương thi thố ảo thuật khiến hắn có rất nhiều hiểu rõ.
Người thường xem cuộc vui, người trong nghề xem rõ bên trong.
Nếu là người thường trúng ảo thuật, có lẽ sẽ chỉ cảm thán ảo thuật kinh dị hoặc là thần kỳ, nhưng Tần Dương tu hành đồng thuật, từ gặp cuộc ảo thuật này mà lời nói sau đó của Fuwa Ogawa đã cho hắn nhiều dẫn dắt.
Trăm nghe không bằng một thấy, việc không trải qua, người khác có nói một trăm lần cũng không bằng tự mình trải qua một lần. Tần Dương có thể rõ ràng cảm giác đến năng lực tinh thần của đối phương xâm nhập vào não của mình như thế nào, khuấy động năng lực tinh thần của mình ra sao, cuối cùng chế tạo ảo thuật thế nào.
Tần Dương cảm giác chính mình đã chạm tới ngưỡng cửa ảo thuật, nhưng dường như còn thiếu chút gì, chờ khi hắn tìm ra mắt xích thiếu đó thì sẽ nghĩ thông, trực tiếp bước vào cảnh giới của tầng thứ năm Huyễn Giới.
Tư Đồ Hương đứng ở cửa nhìn Tần Dương chìm trong suy nghĩ sâu xa, đặt ngón tay lên môi làm động tác giữ im lặng với Lucian.
Cô không biết Tần Dương đang nghĩ cái gì, nhưng suy đoán hẳn là tổng kết chiến đấu vừa rồi.
Tư Đồ Hương nhìn trận chiến đấu này cảm thấy nhẹ nhàng trôi qua, bởi vì hai người chỉ nhìn đối phương, không ai nhúc nhích, thậm chí hai người trong tay còn bưng tách trà.
Trận chiến đấu này cũng không kéo dài lâu, kết thúc nhẹ nhàng, hai người thoạt trông cũng đều không có bị thương. Nếu Tư Đồ Hương không biết nội tình, có lẽ sẽ cho rằng hai người chỉ ngồi cùng nhau tán dóc uống trà, uống hết một ly trà thì chào tạm biệt.
Tần Dương ngồi suốt nửa tiếng, rồi mới thoát ra khỏi tình trạng hiểu được.
Buông xuống tách trà bị ngón tay vô ý thức loay hoay, Tần Dương quay đầu cười nói:
- Hương Hương, Lucian, vào đây uống trà.
Kết thúc trận so đấu năng lực tinh thần này chẳng những thua còn có điều hiểu được, Tần Dương rất vui, hắn cảm thấy chuyến đi Davao lần này không uổng công, vừa được tiến bộ bước dài về mặt y thuật, còn hiểu được rất lớn về mặt năng lực tinh thần, có thể nói là thu hoạch tràn đầy.
Tư Đồ Hương và Lucian sớm không kiềm được tò mò bước vào phòng, ngồi xuống phía đối diện Tần Dương. Hắn cầm lấy hai cái tách sạch sẽ, rót nước trà cho hai người.
Tư Đồ Hương nhận lấy tách trà nhưng không vội uống, tò mò hỏi:
- Anh không bị thương chứ?
Tần Dương cười cười:
- Không bị thương, cũng ổn.
Tư Đồ Hương mắt sáng ngời hỏi:
- Thắng rồi?
Tần Dương lắc đầu:
- Không thắng, tôi không có sức mạnh đánh trả, miễn cưỡng giữ cho không bị thua. Tôi cảm giác hình như người này chưa dốc hết sức, có chút kỳ lạ.
Tư Đồ Hương thở phào một hơi, bưng tách trà lên uống một hớp, cười híp mắt nói:
- Kệ đi, dù sao không phải một nước, về sau e rằng không có dịp giao tiếp nhiều, không bị thua hay bị thương thì tốt rồi, chờ thêm vài năm nữa, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ càng ghê gớm, khi gặp lại có lẽ hắn sẽ không đấu thắng anh.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cô tin tưởng vào tôi nhiều vậy sao.
Vẻ mặt Tư Đồ Hương đương nhiên nói:
- Tất nhiên rồi, anh mới tu hành đồng thuật bao lâu? Hắn tu hành bao lâu? Hiện giờ hai người có thể đấu ngang tay, giữ cho không thua, vậy chờ anh tiến bộ thì chắc chắn sẽ thắng được hắn.
- Ừm, có lẽ vậy, nhưng lần này hiểu rõ rất nhiều, xem như được lợi.
Tuy trong lòng Tần Dương có chút nghi hoặc về Fuwa Ogawa, nhưng giống như Tư Đồ Hương đã nói, mặc kệ nó, dù sao việc này kết thúc, về sau có chuyện gì thì tính sau.
- Nhiệm vụ đến Davao xem như đều hoàn thành, thời gian còn lại mình đi dạo khắp nơi đi?
Tư Đồ Hương cười nói:
- Thôi, cũng không có gì vui mà đi dạo. Augustus giống như rắn độc núp trong chỗ tối, không chừng còn nhìn chằm chằm chúng ta, thả lỏng một chút thì Augustus sẽ ra tay, ông ta là cường giả Chí Tôn, có rất nhiều chỗ thuận tiện ra tay, không đề phòng nổi, nên sớm về nước, bọn họ dù to gan đến đâu thì bình thường sẽ không dám tùy tiện vào Trung Quốc.
Tần Dương biết Tư Đồ Hương nói đúng sự thật, thực lực của Niết Bàn quá mạnh, mạnh mẽ đến nỗi khiến quốc gia kiêng kị. Nhưng Trung Quốc có nhiều người tu hành mạnh mẽ, không thiếu cường giả Chí Tôn, người của Niết Bàn bước vào Trung Quốc, thân phận bị lộ ra ngoài sáng thì khả năng gục ngã tại chỗ là vô cùng cao. Đặc biệt là người đã bị lộ thân phận giống như Augustus, muốn âm thầm đi vào rồi lặng lẽ rời đi cũng không dễ dàng.
Tổ chức giống như Niết Bàn, càng là nơi hỗn loạn thì bọn họ càng có không gian sinh tồn, ở một số nước nhỏ, bọn họ thậm chí có thể hoàn toàn núp sau màn khống chế hết thảy.
Có lẽ đợi chính mình về nước rồi phải nghĩ cách nào đó đối phó Augustus, tuy rất khó khăn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
- Vậy được rồi, tôi lại học với Palio mấy ngày, sau khi học xong thì chúng ta về nước.
Tần Dương thầm nhủ, suy xét sau này đi nước ngoài nếu có thể dùng thân phận giả thì phải dùng, nếu không rất dễ bị người cố ý tra ra hành tung của mình, do đó lên kế hoạch hành động tập trung mục tiêu vào mình.
Tần Dương uống hết trà trong ly, đang định đứng lên thì điện thoại của hắn bỗng reo chuông.
Tần Dương cầm điện thoại lên xem, trên màn hình không hiện dãy số, hiển nhiên là bị người mã hóa.
Sẽ là ai?
Tần Dương bắt máy:
- A lô, ai vậy?
Một giọng nam hơi trầm thấp vang lên trong điện thoại, âm thanh vô cùng quen thuộc:
- Tao mời mày ăn cơm, dám tới không?
Tần Dương đứng bật dậy, mắt trợn to:
- Văn Ngạn Hậu!
- Là tao, biết mày đến Philippines tham gia hội giao lưu, hiện tại hội giao lưu đã xong, cũng so tài với người ta xong rồi, chắc mày có thời gian rảnh đúng chứ?
Tần Dương thầm khiếp sợ, Văn Ngạn Hậu mời chính mình ăn cơm?
Lúc trước Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đùa giỡn cũng từng nói như vậy, nào ngờ hiện giờ một câu trở thành sự thật.
Tần Dương giấu đi cảm xúc khiếp sợ, đổi xưng hô, cười khẽ nói:
- Chú Văn, sao bỗng nhiên muốn mời tôi ăn cơm? Chẳng lẽ muốn chơi trò Hồng Môn Yến, lén giấu năm trăm tay cầm đao, ném ly làm ám hiệu?
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:
- Muốn mời mày ăn bữa cơm, tâm sự. Yên tâm, tuy tao hận thầy trò chúng mày nhưng mày cứu con gái của tao, tao còn nhớ ân tình này. Tuy bởi vì ân oán với chúng mày buộc tao bỏ xứ sang nước ngoài, nhưng nói thật, cuộc sống hiện tại càng thích hợp với tao, không gò bó, gai mắt ai thì trực tiếp giết, không cần băn khoăn cái gì.