Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1877 - Chương 1888: Cha Của Cô Thật Sự Muốn Mời Tôi Ăn Cơm

Chương 1888: Cha của cô thật sự muốn mời tôi ăn cơm
 

Tần Dương rất bất ngờ, không ngờ Văn Ngạn Hậu chủ động muốn mời hắn ăn cơm?

Tần Dương trong một chốc có chút do dự.

Hắn không xác định ý tưởng chân thực của Văn Ngạn Hậu, thật sự đúng như hắn ta nói là mời chính mình ăn cơm tâm sự, hay là một cái bẫy mời đến làm thịt?

- Ở đâu?

- Không nói địa điểm cho mày biết ngay bây giờ được, tao sẽ phái người đến khách sạn đón mày. Tao biết bên cạnh mày có mang theo cao thủ, nếu mày lo lắng tao làm gì mày thì có thể mang theo.

Tần Dương nhíu mày hỏi:

- Ông muốn trò chuyện về cái gì với tôi?

- Tâm sự tùy tiện, mày cứ coi như tao muốn cảm tạ mày cứu con gái của tao, mời mày ăn bữa cơm. Nếu không dám đến thì bỏ đi, coi như tao không nói gì.

Trong lòng Tần Dương có chút rối rắm, nhưng bỗng nhiên dứt khoát đồng ý:

- Được, mấy giờ?

- Sáu giờ tối nay, tao sẽ phái người đến đón mày.

- Được!

Bên Văn Ngạn Hậu nhanh gọn cúp máy, Tần Dương thì vẻ mặt quái dị ngồi xuống.

Tư Đồ Hương mở to mắt, kinh ngạc hỏi:

- Văn Ngạn Hậu gọi điện? Mời anh ăn cơm?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đúng rồi, tôi đã đồng ý.

Tư Đồ Hương lo lắng nhìn Tần Dương:

- Anh không sợ hắn xuống tay với anh sao? Lúc trước hắn ba phen bốn lượt muốn hại chết anh.

Tần Dương cười nói:

- Tôi mang theo Lucian đi, nếu có gì không ổn thì Lucian sẽ mang theo tôi bỏ chạy, hẳn là không có người ngăn được tôi.

Tư Đồ Hương vẫn không yên lòng:

- Lỡ như hắn và Augustus hợp tác thì sao?

Tần Dương ánh mắt có chút do dự, nhưng hắn ngẫm nghĩ, nói:

- Thật ra hắn hẹn tôi cũng là mạo hiểm, tôi nghĩ với năng lực của ông ta chưa đủ để thu phục cường giả Chí Tôn, hơn nữa tôi cũng muốn nói chuyện với ông ta, nếu ông ta vẫn muốn hại tôi thì đây cũng là một cơ hội để bàn lại.

Tư Đồ Hương nhẹ giọng nói:

- Nhưng rất nguy hiểm, dù đối phương không có cao thủ nhưng chỉ cần cẩn thận gài bẫy anh thì rất khó phòng bị.

Tần Dương khoát tay:

- Tôi quyết định rồi, đừng khuyên nữa.

Tư Đồ Hương nặng trĩu ưu tư:

- Vậy thì anh nhớ phải cẩn thận.

Tần Dương về phòng mình, nói việc này cho sư phụ Mạc Vũ, trưng cầu ý kiến của hắn ta.

- Theo như hiểu biết ta đối với hắn thì trong tình huống như vậy đúng là hắn sẽ không lừa con. Hắn là kiêu hùng, không xem như tiểu nhân tồi tệ vô sỉ, nếu hắn đã nói là mời con ăn cơm cảm tạ đã cứu Văn Vũ Nghiên, ta cảm thấy là thật sự.

Tần Dương thở phào một hơi, nếu sư phụ cũng kiên trì không cho đi thì có lẽ hắn sẽ suy xét lại, dù sao sư phụ rất rành về tính cách của Văn Ngạn Hậu.

- Con có Lucian ở bên người, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc không sao đâu.

Tần Dương do dự một chút nói:

- Nếu mặt đối mặt thì phải chăng đại biểu con có cơ hội bắt lấy ông ta? Dù sao Lucian là cường giả Chí Tôn.

- Không, ta khuyên con đừng làm như vậy! Tuy Văn Ngạn Hậu không phải người tu hành nhưng tâm tư kín đáo, hắn biết bên cạnh con có cao thủ, thậm chí không ngại con mang cao thủ đi cùng thì chắc chắn đã có sách lược vẹn toàn bảo vệ bản thân, nếu con ra tay, hậu quả khó mà đoán trước.

Tần Dương chỉ là bất chợt nảy ý tưởng, nghe thấy sư phụ nhắc nhở, thoáng chốc cũng cảnh tỉnh mấy phần.

Đúng rồi, Văn Ngạn Hậu dám mặt đối mặt với mình thì không lý nào không có chút gì phòng bị.

Vậy thì đơn giản đi ăn cơm.

Cúp điện thoại của sư phụ, Tần Dương do dự một chút, cuối cùng nhắn tin cho Văn Vũ Nghiên.

- Lời tôi từng nói thành sự thật rồi, cha của cô thật sự định mời tôi ăn cơm.

Tần Dương nói cho Văn Vũ Nghiên không phải vì hy vọng thông qua cô bảo đảm an toàn cho mình hay cái gì, mà là nghĩ rằng từ ngày Văn Ngạn Hậu chạy trốn thì không còn liên lạc với Văn Vũ Nghiên nữa, có lẽ cô có lời gì muốn cho mình nhắn lại với Văn Ngạn Hậu thì sao?

Nếu bây giờ không nói cho Văn Vũ Nghiên một tiếng, đợi chuyện qua rồi mới nói thì có lẽ cô sẽ thất vọng.

Tần Dương định mạo hiểm đi gặp Văn Ngạn Hậu có một phần nguyên nhân là vì Văn Vũ Nghiên, đây là gút mắt trong lòng cô, nếu có thể gỡ gút ra thì đều là việc tốt cho thầy trò Tần Dương, Văn Vũ Nghiên, Thu Tứ.

Văn Vũ Nghiên lập tức gọi điện thoại lại, trong âm thanh tràn ngập khiếp sợ:

- Có thật không vậy? Anh không giỡn với tôi chứ?

Tần Dương cười nói:

- Tự nhiên là thật, sao tôi có thể lấy chuyện này ra nói đùa được.

Trong giọng nói của Văn Vũ Nghiên vừa có hưng phấn cũng có do dự:

- Sao ông ấy bỗng nhiên mời anh ăn cơm? Vậy anh có muốn đi không?

- Đi chứ, ông ấy nói là cảm kích tôi cứu cô, mời tôi ăn cơm, muốn cùng tâm sự, còn cho phép tôi tự mang cao thủ. Tôi ngẫm nghĩ, quyết định đi xem, xem ông ấy muốn nói về cái gì, cô có lời gì muốn tôi nhắn lại với ông ấy không?

Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, Văn Vũ Nghiên hỏi:

- Có khi nào ông ấy lừa anh qua rồi tìm cách đối phó với anh không?

Tần Dương cười nói:

- Chắc không đâu, hơn nữa tôi sẽ mang Lucian đi cùng. Có cao thủ Chí Tôn ở bên cạnh, tính an toàn rất cao.

Lời này đa phần là an ủi Văn Vũ Nghiên, nếu Văn Ngạn Hậu thật sự quyết tâm muốn đối phó Tần Dương mà hắn đi gặp thì Văn Ngạn Hậu có rất nhiều phương thức xuống tay.

Giết người chưa chắc cần đánh gần thân.

Súng, thuốc nổ, thuốc độc, tai nạn xe cộ.

Văn Vũ Nghiên do dự giây lát:

- Tôi không có lời nào để nhắn với ông ấy, anh chú ý an toàn, nếu không an toàn thì đừng đi.

Trong lòng Tần Dương ấm áp, Văn Vũ Nghiên không thể nào không có lời gì muốn nhắn nhủ với Văn Ngạn Hậu, cô đơn giản là không muốn tăng thêm phiền phức, nguy hiểm cho Tần Dương.

- Không sao, tôi đúng là cũng muốn nói chuyện với ông ta, tôi có chừng mực! Tôi gặp mặt ông ta rồi khi về sẽ nói cụ thể tình huống cho cô biết.

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ:

- Tốt, nếu được thì kêu ông ấy gọi điện thoại cho tôi.

- Được rồi!

Cúp điện thoại, Tần Dương ngẫm nghĩ, gọi Lucian đến cẩn thận dặn dò một phen, từ một vài tình huống có thể phát sinh và cách ứng đối.

Chỉ có một câu: Có nguy hiểm liền trốn.

Đúng sáu giờ, điện thoại của Tần Dương reo chuông, đúng giờ, Văn Ngạn Hậu cử xe đến chờ ở dưới lầu.

Hai người Tần Dương và Lucian lên xe, xe trực tiếp lái đi.

- Chúng ta đi đến chỗ nào?

- Đến liền biết.

Tài xế không trả lời, xe chạy bon bon, thẳng đến bến cảng.

Đã có người chờ sẵn tại đây, nghênh đón, dùng máy quét hình dạng như cây gậy quét hình toàn thân hai người.

- Mời đi!

Tần Dương đi theo vài bước thì bỗng nhiên dừng lại bước chân:

- Thế này là định rời bến?

- Đúng vậy!

Tần Dương cau mày, hắn vốn tưởng sẽ là chỗ hẻo lánh nào đó trong thành, nhưng không ngờ còn phải rời bến.

Philippines có nhiều đảo, chẳng lẽ Văn Ngạn Hậu trốn trên hòn đảo nào đó?

Chỉ riêng việc ra biển buổi tối đã tăng thêm phần nguy hiểm, không nói thứ khác, thật sự muốn hại người, lắp đủ lượng thuốc nổ trên thuyền là có thể nổ bay hai người.

- Mời đi!

Người đàn ông dẫn đường không nói nhiều, lại vươn tay ra, giọng điệu khách khí mời.

Tần Dương do dự một giây, lại nhấc chân.

Dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần!
Bình Luận (0)
Comment