Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1878 - Chương 1889: Cuộc Đời Không Kiêng Nể Gì

Chương 1889: Cuộc đời không kiêng nể gì
 

Tần Dương và Lucian ngồi trên một chiếc thuyền máy, trên du thuyền nhỏ chỉ có hai người, một người dẫn đường, một người lái thuyền máy.

Thuyền máy lướt nhanh trên biển đen như mực, Tần Dương phỏng đoán phương hướng và khoảng cách, đồng hồ đeo tay và di động của hắn đều giao cho người dẫn đường lái xe đến khách sạn, hiển nhiên Văn Ngạn Hậu cũng đề phòng Tần Dương giở trò.

Văn Ngạn Hậu làm như vậy ngược lại khiến Tần Dương ngược lại thở phào một hơi, dù sao nếu hắn ta muốn xử lý chính mình thì không cần cảnh giác đủ thứ như vậy.

Thuyền di chuyển nửa tiếng thì bỗng nhiên tốc độ chậm lại, cùng lúc đó, ánh đèn đập vào mắt Tần Dương.

Ánh đèn trên biển mênh mông.

Tần Dương lập tức tỉnh táo lại, ánh đèn phát ra từ trên thuyền.

Văn Ngạn Hậu mời chính mình ăn cơm, địa điểm không phải trên đảo mà là ở trên thuyền?

Quả nhiên rất cẩn thận.

Nếu mời mình đi hang ổ của hắn ta, có lẽ lát sau sẽ có người đi càn quét hang ổ, nhưng lênh đênh trên biển thì ai mà biết hang ổ của hắn ta ở đâu?

Thuyền máy áp sát, Tần Dương và Lucian theo người dẫn đường leo lên chiếc du thuyền hai tầng này, ở sân thượng ngoài trời tầng hai, nhìn thấy Văn Ngạn Hậu dưới ánh đèn.

Bên cạnh cái bàn to rộng, Văn Ngạn Hậu mặc áo thun và quần cộc, mang dép, tay ngậm điếu thuốc xì gà, mắt nhìn Tần Dương đi tới, lại nhìn lướt qua Lucian ở bên cạnh, nở nụ cười.

- Tần Dương, mày to gan lắm, không ngờ thật sự dám đến, chẳng lẽ mày không sợ tao gài hàng trên thuyền máy, bùm một tiếng, nổ banh xác hai người?

Tần Dương cười cười, đi qua, ngoài miệng nhẹ nhàng nói:

- Chú Văn, chú là kiêu hùng, không phải tiểu nhân tồi tệ.

Mắt Văn Ngạn Hậu lóe tia sáng, gõ xì gà lên gạt tàn bên cạnh:

- Lời này là mày nói hay sư phụ của mày nói? Ngày trước tao ba phen bốn lượt sai người giết mày, chẳng lẽ mày không cảm thấy tao tồi tệ?

Tần Dương đi đến phía đối diện Văn Ngạn Hậu, không đợi hắn ta mời đã kéo ghế ngồi xuống, cười nói:

- Lúc trước chú luôn muốn giết tôi, nhưng ít nhất chưa bao giờ lấy con gái của chú làm lý do.

Văn Ngạn Hậu nghe lời Tần Dương nói, khóe môi cong lên.

Đúng vậy, ngày trước Văn Ngạn Hậu ba phen bốn lượt muốn giết Tần Dương, sai người đụng hắn, kêu sát thủ ra tay, đều là trực tiếp nhằm vào hắn, chưa từng lôi con gái vào chuyện này, càng không nói tới mượn tình cảm quen biết giữa con gái và Tần Dương để gài bẫy giết hắn.

Tần Dương có thể nói ra điểm này, từ một khía cạnh khác xem như thừa nhận Văn Ngạn Hậu.

Kiêu hùng?

Đúng vậy, tự Văn Ngạn Hậu cũng cho rằng như thế. Điều tiếc nuối duy nhất của hắn ta là mình không có thiên phú tu hành, chung quy chỉ là một người thường, nếu không thì hắn ta có thể làm càng nhiều sự tình.

- Chẳng lẽ mày không hận tao? Hoặc nên hỏi là mày không muốn giết tao sao?

Khi Văn Ngạn Hậu thốt ra lời này, mắt liếc sang Lucian ở bên cạnh, tuy hắn ta là người thường nhưng có thể đoán được ông già tóc bạc này là chỗ dựa khiến Tần Dương dám đến cuộc hẹn, chắc chắn thực lực của người này rất mạnh.

Tần Dương mỉm cười, thản nhiên nói:

- Nói là hận thì chưa tới mức, lập trường hai bên khác nhau mà thôi. Nhưng chú vẫn là mối uy hiếp to lớn đối với tôi, nếu có cơ hội trừ bỏ uy hiếp này thì đương nhiên tôi vui vẻ làm.

Văn Ngạn Hậu hơi nheo mắt nói:

- Trừ bỏ uy hiếp? Giết tao sao? Mày mang theo cao thủ siêu hạng đúng không? Muốn làm thử không?

Tần Dương cười tươi nói:

- Chú Văn, hôm nay là chú mời tôi đến ăn cơm, đánh giết thì không tốt lắm đâu. À, Vũ Nghiên nhờ tôi hỏi thăm chú.

Sống lưng của Văn Ngạn Hậu bỗng thẳng lên, ánh mắt hơi lạnh nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Mày nói việc này cho con bé? Tại sao? Mày sợ bị tao giết, dùng con bé làm lá chắn?

Tần Dương bình tĩnh nói:

- Nếu chú muốn giết tôi thì cho đắm thuyền máy là cách nhanh nhất, còn bây giờ mặt đối mặt, nếu muốn giết tôi thì chú Văn cảm thấy mình sẽ thoát được sao? Đương nhiên, nếu tôi muốn giết hay bắt chú thì cũng khó sống sót rời khỏi du thuyền này, đúng không?

Tần Dương quét mắt qua xung quanh, mỉm cười, vẻ mặt tự tin:

- Có lẽ trên du thuyền đã lắp đủ lượng thuốc nổ, có thể tùy thời nổ banh thuyền đúng không?

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao.

Tần Dương khẽ thở dài:

- Thật ra tôi rất hiểu cách làm của chú đối với cô ấy, chú không muốn liên lụy cô ấy, mang đến phiền phức nào. Chú đưa công ty cho cô ấy để cô ấy bắt đầu cuộc sống mới, chú đã là thì quá khứ, dù sao chú không thể quay về, sở dĩ dứt khoát không liên hệ với cô ấy.

- Tôi nói việc này cho Vũ Nghiên vì nghĩ rằng không biết cô ấy có lời gì muốn nói với chú hay không, nếu tôi rời đi rồi mới nói thì có lẽ cô ấy sẽ bỏ lỡ, có lẽ là một tiếc nuối. Nếu chú thật sự muốn giết tôi, chẳng lẽ cô ấy nói một câu là chú sẽ không giết tôi nữa sao?

Sắc lạnh trong mắt Văn Ngạn Hậu chậm rãi biến mất, chậm rãi ngả lưng ra lưng ghế, sắc mặt bình tĩnh trả lời:

- Tao sẽ không làm hành động gì với mày nữa.

Mắt Tần Dương lộ tia kinh ngạc hỏi:

- Bởi vì tôi cứu Vũ Nghiên?

Văn Ngạn Hậu gật đầu, nói:

- Đúng vậy, con bé là con gái của tao, tính ra thì mày đã cứu mạng con bé hai lần, lần cuối cùng chẳng những cứu tính mệnh còn khiến con bé tránh cho chịu nhục. Làm một người cha, dù tao không thích mày, thậm chí muốn giải quyết mày, nhưng tao phải chịu ân tình này.

Tần Dương cười nói:

- Chú làm việc tốt, về sau có thể làm vua núi ở nước ngoài, tiêu dao tự tại, còn tôi sống cuộc sống của mình, như vậy không tốt sao?

Văn Ngạn Hậu cười khẽ gật đầu:

- Những gì tao đã nói với mày đều là lời thật lòng, sau khi rời khỏi nước nhà, tao sống thoải mái hơn nhiều. Ở đây, tao là vua địa phương, nói một không hai, không cần đi xã giao với ai, chẳng cần kiêng kị ai.

Tần Dương chớp chớp mắt:

- Chính phủ ở đây cũng bị chú mua chuộc rồi chứ gì?

Văn Ngạn Hậu cười ngạo nghễ:

- Trước mặt một người có hai con đường, một là cả nhà cùng nhau đi chết, hai là thu nhập một số tiền lớn, nghe lệnh của người khác. Mày nói xem sẽ chọn con đường nào? Có lẽ có người không sợ chết, nhưng nếu đã không sợ chết thì đi chết luôn cho rồi.

Tần Dương không hề bất ngờ với lời nói của Văn Ngạn Hậu, hắn ta chưa bao giờ là người mềm lòng nương tay, trong tay của hắn ta còn có thứ kiểm soát người như Thần Tiên Túy.

Nơi như vậy mới càng thích hợp người giống như Văn Ngạn Hậu sinh tồn, hoặc nên nói là sinh tồn càng thêm không kiêng nể gì.

Trong bóng tối có đầy đủ thế lực, tiền bạc, cũng giải quyết bên chính phủ rồi, Văn Ngạn Hậu tự xưng là vua địa phương ở đây không hề khoa trương, hắn ta sống ở đây sung sướng hơn trong nước nhiều.

Tần Dương ngẫm nghĩ, nói:

- Tôi có thể hiểu sắp xếp của chú dành cho Vũ Nghiên, nhưng còn dì Thu thì sao?

Văn Ngạn Hậu hơi nheo mắt nói:

- Việc này không liên quan đến mày.

Tần Dương hé môi định nói gì nhưng Văn Ngạn Hậu bổ sung thêm:

- Cũng không liên quan sư phụ của mày, hắn đã cưới Long Nguyệt. Có người muốn tặng quà cho hắn vào ngày kết hôn, nhưng bị tao ngăn trở, tao làm vậy đã đủ nghĩa, hy vọng hắn đừng xía vào.
Bình Luận (0)
Comment