Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1887 - Chương 1898: Làm Rầm Rộ!

Chương 1898: Làm rầm rộ!
 

Tần Dương quét mắt phòng ở một vòng, không phải phòng đơn mà là giường tầng, chứa tám người.

Rất giống trại huấn luyện lính mới.

Đồ vật của mỗi người đều giống nhau, không có vật phẩm tư nhân. Nếu bảo có gì khác với trại lính mới thì đó là mền trải trên giường và mấy vật như tô chén trên tủ đầu giường đặt lộn xộn.

Thực rõ ràng, người trong căn cứ huấn luyện này không quan tâm anh gấp chăn có vuông vức hay không, cũng chẳng cần biết anh sắp xếp thế nào, đây là thói quen sinh hoạt cá nhân, bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ cần biết thực lực của đệ tử tăng lên, đây không chỉ là mục đích của đệ tử tới chỗ này, cũng là nguồn gốc tự hào của trại huấn luyện.

Tần Dương buông đồ đạc của mình xuống, sau đó đi ra căn phòng, đứng trên ban công đánh giá toàn bộ căn cứ huấn luyện.

Trại huấn luyện Chí Tôn nổi tiếng thế giới chỉ có bao nhiêu đây?

Tuy trên mảnh đất tuyết mênh mông này có mấy tòa cao ốc hiện đại hóa thì hơi bắt mắt, nhưng chỉ vẻn vẹn đáng chú ý chứ không có chỗ nào thần kỳ.

Chẳng lẽ phương thức tu hành của bọn họ rất đặc biệt?

Hoặc là dược vật?

Tần Dương thầm phỏng đoán lung tung, nhìn một lúc, càng nhìn càng nghi ngờ. Số hiệu của mình là 502, tức là có năm trăm lẻ hai đệ tử tu hành tại đây, vậy hậu cần của hơn năm trăm đệ tử cũng nên có nhiều người chứ? Tại sao nhìn cả buổi mà không thấy vài bóng người?

Tần Dương mờ mịt trở về phòng ngủ, nằm xuống, bên ngoài lạnh buốt, gió rét như dao cạo. Tần Dương phát hiện quần áo được trại huấn luyện phát có độ dày bình thường, chỉ thích hợp mặc trong thời tiết hơn hai mươi độ, nhưng nơi này âm mấy chục độ, sao chịu nổi?

Tuy là phòng ngủ dành cho tám người nhưng Tần Dương quan sát phòng này không ở đủ số người, tính cả hắn thì chỉ có năm chiếc giường là đặt ly chén trên đó, ba chiếc giường khác trống, tức là trong phòng này chỉ có năm người vào ở.

Tần Dương nhìn quanh, giật thót tim, ôi mợ, không có máy điều hòa!

Tuy ở trong phòng, ngăn cách gió lạnh bên ngoài, nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn rất lạnh, cảm giác như ở trong tủ lạnh, vuốt chăn, độ dày của chăn khiến người vô cùng lo lắng.

Hoàn cảnh này khiến người thật rầu.

Tần Dương vận nội khí, thúc đẩy khí huyết trong người dâng lên, cũng vận chuyển cương khí hình thành một lớp cương khí mỏng manh ngoài người.

Lớp cương khí này dán sát làn da, không có thực chất, nhưng giống như màng cách nhiệt, phòng ngừa hơi nóng trong người xói mòn, ngăn cách không khí lạnh lẽo bên ngoài, khiến hắn cảm thấy thoải mái một chút.

Rất nhanh, Tần Dương tỉnh táo lại, có lẽ đây là một loại tu hành cực hạn?

Thực lực đều là nhờ tu hành mà ra, bình thường tu hành giống như đi trên băng, đi ba bước lùi hai bước, nhưng nếu một người một ngày hai mươi bốn giờ tu hành không ngừng nghỉ thì sao?

Một phép tính đơn giản, cộng một người một ngày tu hành mười hai tiếng, mười hai tiếng khác bận việc khác hoặc là nghỉ ngơi, vậy thì nội khí trong mười hai tiếng tu hành trước đó có lẽ sẽ tự động phát tán hai phần ba, tức là hiệu quả tu hành thực chất chỉ được bốn tiếng. Nhưng nếu tu hành hai mươi bốn tiếng liên tục không gián đoạn, vậy ít nhất cơ bản có hiệu quả gấp sáu lần. Huống chi tu hành cực hạn thời gian dài càng dễ ép ra tiềm lực con người, tạo thành hiệu quả càng tốt, cộng thêm bội số, hiệu quả siêu khủng.

Tần Dương đang suy nghĩ thì bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, âm thanh hơi trầm thấp.

Tần Dương xoay người bật dậy khỏi chiếc giường, nhanh chóng chạy tới cửa, nhìn ra bên ngoài.

Trên đồng bằng tuyết mênh mông xuất hiện một vệt đen lan tràn nhanh về hướng căn cứ, Tần Dương trợn to mắt, xác nhận vệt đen đó là nhiều người tổ hợp lại.

Vệt đen tràn lên rất nhanh, cơ hồ qua mười giây, mấy trăm người đã xông đến miệng khe núi, Tần Dương đứng trên ban công cao nhìn xuống có thể thấy rõ tất cả tình huống, mắt hắn trợn to, trong lòng có chút rung động.

Mấy trăm người hình thành hai trận hình vuông ngay ngắn, trận hình đằng trước đặc biệt đáng chú ý, đa số nam mặc áo thun co giãn màu đen, thậm chí có người để mình trần, hơi trắng bốc lên từ người họ như mới ra từ lồng hấp.

Trong trận hình lớn có nhiều người được ánh sáng trắng cơ hồ mắt thường không thể thấy bao phủ, đó là đặc điểm cương khí hiện ra ngoài làn da, những người khác đều cơ bắp phồng to, da thịt sáng bóng màu kim loại mờ, bọn họ hiển nhiên là người Luyện Thể.

Đệ tử trận hình phía sau mặc đồ dày hơn nhiều, trên người không có ánh sáng trắng trên người như đệ tử ở trận hình đằng trước, hiển nhiên thực lực kém hơn một bậc, chắc là đệ tử Tiểu Thành cảnh. Bọn họ còn chưa có năng lực phóng cương khí ra ngoài, cho dù là người Luyện Thể cũng không có năng lực chống cự lạnh lẽo khắc nghiệt như vậy.

Mặc kệ là trận hình vuông Đại Thành cảnh hay Tiểu Thành cảnh đều chạy nhanh với tốc độ cao nhất, nhưng vẫn giữ cho nguyên trận hình lớn ngay ngắn có trật tự, giống như đội ngũ trong lễ duyệt binh, thoạt trông có chút rung động.

Mấy trăm người mang theo tiếng xé gió lao đến, cùng bay thẳng vào, rồi tựa như cây định đóng vào mặt tuyết, đội ngũ vẫn đều tăm tắp, nhưng mỗi người mặt đỏ như máu, toàn thân bốc hơi nóng nghi ngút, trông mỗi người đều rất mệt mỏi. Tần Dương thấy rõ nhiều người trong đội ngũ đều lảo đảo như tùy thời ngã xuống, nhưng chung quy bọn họ thở hổn hển đứng thẳng người.

Mấy trăm người lướt đi xé gió, tình hình rầm rộ cực kỳ dọa người, đã ở đâu gặp người tu hành Đại Thành cảnh nhiều như vậy?

Tần Dương nhìn mà sóng lòng trào dâng, tay phản xạ vỗ mạnh lan can, lan can phát ra tiếng trong trẻo.

m thanh không quá lớn, bên dưới đứng mấy trăm người nhưng chỉ có tiếng thở, không có bất cứ người nào nói chuyện, tiếng Tần Dương vỗ lan can nghe thật chói tai vào lúc này.

Mấy trăm người cùng đưa mắt nhìn, tập trung vào người Tần Dương.

Tần Dương giật thót tim, sắc mặt thoáng chốc có chút lúng túng, nhưng lúc này không thích hợp nói cái gì, nở nụ cười xin lỗi, giơ tay lên ra hiệu mình chỉ vô tình.

Không chỉ riêng đệ tử, một hàng huấn luyện viên dẫn đội đều quay đầu nhìn Tần Dương. Huấn luyện viên ở cự ly gần nhất xụ mặt xuống, nhìn nhãn hiệu số 502 trên ngực trái của Tần Dương:

- 502, xem náo nhiệt vui lắm phải không?

Ánh mắt của mấy trăm đệ tử thoáng chốc thay đổi, ánh mắt nhìn Tần Dương tràn ngập đồng tình và xem kịch vui.

Tim Tần Dương đập nhanh, mợ nó, tôi mới vào trại, không sắp xếp nhiệm vụ, cũng cấm không cho tôi xem cuộc vui?

Người đàn ông trung niên này đứng ở mé bên cạnh đội ngũ, trên người quần áo không có dãy số, hiển nhiên là huấn luyện viên. Nếu đã vào trại huấn luyện, vậy huấn luyện viên trong trại là lớn nhất, Tần Dương không phản bác, nhanh gọn trả lời:

- Báo cáo huấn luyện viên, rất uy vũ, thực khí thế!
Bình Luận (0)
Comment