Chương 1920: Còn có cái gì mà anh không biết?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
- A, có thể ngủ nướng quả thật sảng khoái…
Tần Dương mở to hai mắt, đã gần tới buổi trưa, còn về bữa sáng, có ai ngủ nướng còn quan tâm đến việc ăn sáng chứ?
Ăn sáng xong ngủ nướng tiếp, như vậy chẳng có linh hoạt gì rồi.
“Ục ục!”
Tần Dương mới ngồi dậy trên giường, thì trong bụng đã vang lên những âm thanh báo hiệu đói bụng.
Tần Dương xuống giường, duỗi lưng một cái, cảm thấy toàn thân thư thái. Tối ngày hôm qua ngâm mình một lần, cộng thêm được ngâm trong nước trong một khoảng thời gian dài, cơ thể tổn thương và mệt nhọc trong nhiều ngày cũng không cánh mà bay.
Tần Dương rửa mặt đơn giản một lúc, nhìn đồng hồ được treo trên tường, sau đó trực tiếp cầm khay cơm bước ra khỏi phòng --- sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Đám người Louis đã sớm rời khỏi phòng ký túc xá, dù sao mặc dù bọn họ thường xuyên huấn luyện chính quy cũng rất lợi hại, nhưng lại kém rất nhiều so với mức độ huấn luyện của Tần Dương, mức độ khôi phục thể lực cũng nhanh hơn nhiều.
Trên mặt sân huấn luyện rộng lớn đầy tuyết đang có người nói chuyện phiếm, nhưng đa số mọi người tập trung ở phòng hoạt động bên cạnh căn tin. Tần Dương bước vào trong căn tin, phát hiện rõ ràng căn tin ngày hôm nay đã mở, đồ ăn thức uống cũng phong phú hơn nhiều, hơn nữa còn có thêm rượu, các loại nước uống cung cấp cho mọi người tự lấy.
Tần Dương đã sớm rất đói rồi, nhanh chóng lấy đồ ăn, ánh mắt quét nhìn một vòng, liền nhìn thấy Lee Yeon Hee đang vẫy tay với mình.
Tần Dương bưng thức ăn đi tới đối diện Lee Yeon Hee, nhìn thấy trước mặt Lee Yeon Hee còn đặt một ly rượu:
- Ồ, còn một mình uống cơ đấy.
Lee Yeon Hee mỉm cười nói:
- Nơi này lạnh như vậy, uống chút rượu cho ấm áp, coi như thư giãn một chút. Anh không làm chút sao?
Tần Dương vốn dĩ không định uống rượu, nhưng nghe thấy Lee Yeon Hee nói như vậy quả thật cũng không khách khí nữa:
- Được, vậy thì làm một chút, tôi đi lấy cái ly.
Lấy được ly rồi rót rượu, Tần Dương không khách khí nói:
- Tôi ăn chút cơm trước, ngủ lấy lại sức, cảm thấy đói đến mức có thể ăn được cả một con trâu rồi!
Tần Dương ăn ba năm miếng đánh sạch một cái bát lớn, sau đó mới thoải mái đặt đũa xuống, cười nói:
- Coi như sống lại rồi!
Lee Yeon Hee bưng ly lên, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp, không ngờ ở nơi này gặp được anh.
Nói ra thì Tần Dương vào doanh trại huấn luyện đã được nửa tháng, nhưng hiện giờ mới có tâm trạng ngồi xuống cùng từ từ ăn cơm, uống rượu, buôn chuyện. Dù cùng là một câu đã lâu không gặp, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại mà nói có cảm giác khác hẳn so với khi gặp mặt khi vừa mới bước vào doanh trại huấn luyện.
Tần Dương nâng ly cụng chén, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, lần trước khi chúng ta chia tay cũng là uống rượu trong một quán nhỏ ven đường ngày tuyết, lần này gặp lại lại là ở nơi đất tuyết Bắc Cực cực lạnh…
Lee Yeon Hee thấy Tần Dương nhắc tới, trong đầu không tự chủ nhớ tới đêm tuyết lớn bay tán loạn đó, nghĩ tới quán nhỏ hai người uống rượu bên đường, mạo hiểm tản bộ dưới trời tuyết lớn. Cũng vào đêm đó, gương mặt cô ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời bình thản như cũ.
- Đúng vậy, còn không phải do bị anh kích thích sao, cảm thấy bản thân không thể để bị rớt lại phía sau, cho nên quyết định tới tham gia trại huấn luyện này, cũng may hiện giờ đã tấn cấp, còn khoảng một nửa thời gian nữa, hi vọng có thể tiếp tục tiến bước, để bước thêm bước tiếp theo nữa còn không biết phải mất bao lâu…
Tần Dương bật cười, Thiên Nhân tấn cấp Siêu Phàm đã rất khó, Siêu Phàm tấn cấp Thông Thần đương nhiên đã khó càng thêm khó. Siêu Phàm ba mươi tuổi có không ít thiên tài có thể đạt tới, nhưng muốn đạt tới Thông Thần cơ bản dưới bốn mươi tuổi không đạt tới được. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, như Grove, nghe nói hắn ta chưa đến bốn mươi tuổi đã tấn cấp cảnh giới Thông Thần, dù sao bản thân hắn ta đã là quái vật tu hành, hơn nữa còn ở trong trại huấn luyện này huấn luyện bất cứ lúc nào, cũng không có việc gì khác quấn thân quấy nhiễu, thực lực đương nhiên có thể phát triển nhanh chóng rồi.
- Dù như thế nào, cô còn trẻ như vậy đã tấn cấp Siêu Phàm đã rất lợi hại rồi, trong đám thanh niên cùng thế hệ đã xem như đẳng cấp cao rồi…
Lee Yeon Hee mỉm cười nói:
- Trước kia mục tiêu của tôi là Chí Tôn cao vời vợi, nhưng hiện giờ mục tiêu của tôi hiện tại đã thay đổi rồi!
Tần Dương uống một ngụm rượu trắng, cảm giác cay xè trôi từ yết hầu xuống dạ dày, trong cơ thể lập tức dâng lên mấy phần ấm áp.
- Mục tiêu thay đổi? Vậy bây giờ mục tiêu của cô là gì, không làm mười người mạnh nhất sao?
Trên gương mặt của Lee Yeon Hee xuất hiện nụ cười tươi, hai mắt cong cong:
- Lý tưởng không thay đổi, nhưng mục tiêu đã thay đổi, bây giờ mục tiêu là anh!
Tần Dương ngạc nhiên:
- Tôi? Không phải chứ, cô lấy tôi làm mục tiêu, thực lực của cô cao hơn tôi mà, tôi mới Thiên Nhân hai mươi sáu thôi, cô đã là Siêu Phàm rồi, cô muốn chạy ngược sao?
Hai mắt của Lee Yeon Hee nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Mặc dù thực lực của anh hơi thấp, nhưng sức chiến đấu thực tế của anh rất cao, đến cả Siêu Phàm cũng không phải đối thủ của anh, nghĩ đi nghĩ lại bản thân tôi hiện tại cũng không phải đối thủ của anh, hơn nữa sự tiến bộ của anh nhất định sẽ rất nhanh, tỉ lệ anh đạt tới đỉnh phong sẽ rất cao, cho nên tôi chỉ muốn nhắm tới anh, đuổi theo anh, không bị anh ném lại phía sau là được!
Tần Dương cảm thấy buồn cười:
- Cô ngược lại đánh giá tôi cao quá rồi, không sợ thất vọng sao.
- Tôi tin tưởng ánh mắt của mình sẽ không sai, chỉ cần anh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nghĩ đến cuối cùng anh nhất định có thể bước vào cảnh giới Chí Tôn…
Tần Dương bưng ly rượu lên cười nói:
- Được, cụng ly cho chí hướng Chí Tôn của chúng ta!
Khi hai người đang uống thì Liễu Phú Ngữ bước vào căn tin, Lee Yeon Hee gật đầu với Tần Dương một cái:
- Bạn của anh, gọi tới cùng uống rượu với nhau đi.
Tần Dương bật cười:
- Giao tiếp không được tốt lắm, cô ấy cũng không biết tiếng Hàn.
Tần Dương tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy vẫy vẫy tay với Liễu Phú Ngữ, ra dấu cho cô tới đây cùng ăn.
Lee Yeon Hee bỗng nhiên thay đổi khẩu âm, dùng tiếng Hoa hơi có chút cứng ngắc cười hì hì nói:
- Cô ấy không biết nói tiếng Hàn, nhưng tôi biết nói tiếng Hoa…
Tần Dương hơi sững sờ:
- Hả, cô học lúc nào vậy?
Lee Yeon Hee mỉm cười nói:
- Tôi vốn nghĩ sau này có lẽ còn phải đi tới Trung Quốc tìm anh, cho nên liền mời một giáo viên dạy tiếng Hoa tới, hàng ngày ngoài tu hành thì có thể học một chút… Anh đã có thể học tiếng Hàn, tôi đương nhiên cũng có thể học tiếng Hoa rồi…
Tần Dương có chút vui mừng, giơ ngón cái nói:
- Trừ việc khẩu âm có hơi cứng ngắc ra, ngược lại giao tiếp không tồi, nếu như cô có thời gian đến Trung Quốc sống một khoảng thời gian ngắn thì khẩu âm có thể nhanh chóng thay đổi rồi.
- Có thời gian nhất định sẽ đi.
Liễu Phú Ngữ bưng khay cơm đi tới, Tần Dương mở chai rượu ra:
- Làm chút?
Liễu Phú Ngữ gật đầu:
- Chỉ uống một ly.
Ba người tiếp tục ăn cơm, ngược lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, dù sao cả ba ngày nào cũng huấn luyện cùng với nhau được nửa tháng rồi, có dáng vẻ chật vật nào của đối phương mà chưa được nhìn thấy kia chứ?
- Buổi chiều định làm gì?
Tần Dương lắc đầu, tỏ vẻ mờ mịt:
- Tôi mới đến, cũng không biết gì, các cô thì sao?
Lee Yeon Hee bỗng nhiên đề nghị:
- Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, trượt tuyết?
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Đề nghị này tốt đấy, có rất nhiều người đến khu nghỉ mát trượt tuyết, nơi này khắp nơi đều là băng tuyết, rất thích hợp trượt tuyết nha!
Liễu Phú Ngữ biểu lộ có chút ngượng ngùng:
- Tôi không biết!
Tần Dương cười ha ha, rất sảng khoái nói:
- Không sao, tôi dạy cho cô, rất đơn giản!
Liễu Phú Ngữ hơi kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Còn có gì mà anh không biết không?